Editor: Wave Literature
Tí tách tí tách...
Mưa phùn rơi tí tách, đung đưa theo gió, hòa trộn với mùi hương của đất, như khói như sương tràn ngập giữa trời đất.
Trong màn mưa, Tôn Hằng mặc áo choàng màu đen chậm rãi bước đi, chân đạp đất xốp, nhưng không để lại một chút dấu chân.
Một màng khí cương hơi mỏng, bao phủ toàn thân hắn, mưa phùn rơi xuống, trôi theo cương khí mà trượt xuống mặt đất.
Gió mát thổi tới, cảm giác mát lạnh ùa vào thân thể, cùng với mưa phùn gột rửa bất an cùng bực bội trong lòng.
Tôn Hằng dừng bước lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi, áp lực mấy ngày tích súc, cung theo hơi thở này mà tan biến.
Dưới chân, nơi trước kia chỉ toàn cát vạng, bây giờ đã trở thành đất bùn, còn có một ít cây cỏ mọc lên.
Chỉ có mấy ngày, nơi được gọi là Tuyệt Linh Chi Địa này, lại có sức sống trồi lên.
Năng lực sinh tồn mạnh mẽ của cây cỏ trong Uyên Sơn, không thể không khiến người khác bội phục.
Chỉ tiếc, những cây cỏ này sống không được bao lâu, liền bị gột qua không còn một chút.
Tôn Hằng đưa mắt nhìn xung quanh, một cái hang động nằm khuất trong đá núi, hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Hắn cất bước đi tới, gần tới hang động, Tôn Hằng đột nhiên dừng lại.
"Ai ở bên ngoài?"
Một giọng nói quen thuộc, vang lên từ bên trong.
Giọng nói này nặng nề, mang theo cảnh giác, càng có âm thanh đao kiếm ra khỏi vỏ.
"Ngọc nương tử, là ta."
Tôn Hằng cười cười, tiếp tục đi tới.
Lần này, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1478228/quyen-3-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.