Chương trước
Chương sau
Editor: Wave Literature
Xương trắng chất đống, bụi bặm bám đầy trên đất, binh khí đứt gãy nằm ngổn ngang.
Ở nơi này, cho dù đã trải qua bao nhiêu năm, vẫn còn cảm giác sát phạt thảm thiết.
Tình huống trước mặt, vượt xa suy nghĩ của Tôn Hằng.
Trong suy nghĩ của hắn, thì bảo khố của Võ Minh, nằm trong một cái cung điện bí ẩn và hùng vĩ, không có người đến mới đúng chứ.
Mà trước mắt, nhìn sơ qua, thì thấy những bộ xương côt này, không dưới trăm bộ!
Tập trung suy nghĩ, Tôn Hằng tiếp tục đi về phía trước.
Trong hang động, vẫn là xương cốt nằm khắp nơi, bên cạnh chúng là binh khí, đa số đều dùng đao, binh khí khác thì chỉ có lác đác vài cái.
Chẳng lẽ là Thiên Đao Môn tới đây có nội chiến, tự giết lẫn nhau?
Điều này không khỏi làm cho Tôn Hằng suy nghĩ.
Lối đi phía trước có đường rẽ, vừa rẽ vào liền thấy một cái điện lớn.
Diện tích của cái điện này, chừng ngàn mét vuông, bài trí đơn giản, chỉ có một cái đỉnh ba chân đứng sừng sững ở giữa.
Ngoài cái đỉnh này ra, thì chỉ có vô số xương trắng.
Trong những bộ xương trắng này, có bảy bộ rất đặc biệt, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của Tôn Hằng.
So với những bộ xương trắng khác, thì bảy bộ xương cốt này sáng người như mới, sáng loáng như ngọc, dường như được đại sư tỉ mỉ điêu khắc bằng ngọc vậy.
Tôn Hằng búng ngón tay, một luồng gió mạnh bắn lên một bộ xương trắng, ngay lập tức có một âm thanh thanh thúy vang lên.
Mà khi luồng gió này đánh xuống, cái bộ xương này chẳng bị sao cả!
"Ngạnh công thật cao cường!"
Đôi mắt của Tôn Hằng co rụt lại.
Dựa vào nơi này, có thể đoán được, những người này gặp nạn cũng phải trên trăm năm, nhưng ngay cả vậy, thi cốt của bọn họ, vậy mà vẫn cứng rắn như vậy, không bị ăn mòn hay mục rữa!
Nếu như bộ xương trắng trong thung lũng Vạn Độc Sơn, tương đương với Kim Cương Bất Hoại Thần Công tầng thứ tám!
Thì mấy bộ xương cốt này, sợ là mỗi vị đều có thể so với Kim Cương Bất Hoại Thần Công viên mãn!
Nếu lấy xương cốt của bọn họ,
Đánh bóng thêm chút nữa, sợ là có thể dùng như đao kiếm sắc bén.
Có điều, xem tình hình, thì có vẻ những người ở đây đã chém giết lẫn nhau, bọn họ đều bị người còn lại giết.
Những người này, ở trong Uyên Sơn, đều thuộc loại tồn tại vô địch.
Nếu như ở bây giờ, mỗi một vị bọn họ, đều mạnh hơn cả tứ đại cao thủ của Uyên Sơn!
Không ngờ, bọn họ lại chết ở nơi không người biết như nơi này!
Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, lách qua những thi cốt này, đi dạo vào trong điện.
Nhưng trước khi đi, hắn tiện tay lấy hai thanh trường đao.
Kim loại, khả năng chịu đựng sự bào mòn của thời gian cao hơn cơ thể người nhiều.
Hai thanh trường đao này, phủi bụi một chút, làm có ánh sáng sắc bén lóe lên, không thua Lôi Vẫn Đao chút nào.
Nhưng trừ hai thanh đao này ra, Tôn Hằng cũng không nhặt thêm được thứ gì nữa.
Tiện tay gác trường đao sau lưng, Tôn Hằng tiếp tục bước đi, bước về con đường đi tới điện lớn.
Trong miêu tả của bản đồ, thì sau cái điện này, là nơi chứa bảo khố của Võ Minh, bên trong đó có những công pháp tinh diệu mà Võ Minh và Thiên Đao Môn cất giữ.
Đối với những võ học này, Tôn Hằng đã thèm khát từ rất lâu.
"Răng rắc... Răng rắc..."
Những bộ xương dưới chân hắn đã bị bào mòn rất nhiều, lúc này đã hóa thành bụi bặm.
Đi được một lúc, Tôn Hằng mới dừng lại trước một cánh cửa đá khổng lồ.
Cửa đá cao tới hai trượng, trên có điêu khắc hoa văn, tạo hình cổ xưa, ở giữa có một lỗ hổng đen kịt.
Tôn Hằng tiến lên một bước, hai tay dán vào cửa đá, hơi hơi phát lực.
"Ầm ầm..."
Cửa đá vẫn không nhúc nhích, nhưng lại có tiếng nổ nặng nề, vang lên từ bên trong, càng có bụi bặm rơi trên đầu Tôn Hằng xuống.
Hả?
Có cơ quan cạm bẫy!
Tôn Hằng dừng động tác của mình lại, nhướng mày.
Hắn ngẩng đầu lên, ở trên đá núi có một khe nứt xuất hiện, nếu như tiếp tục đẩy cửa, thì Tôn Hằng chắc chắn, cái hang động này sẽ sụp đổ.
Tôn Hằng nhíu mày cúi đầu xuống, bắt đầu cẩn thận đánh giá cái lỗ đen ở giữa cánh cửa này.
Nếu như hắn đoán đúng, thì cái này là cái để phá giải cơ quan cạm bẫy.
Trầm tư một chút, Tôn Hằng mới rút Lôi Vẫn Đao, cắm vào trong đó, mặc dù cắm vừa khít, nhưng lại không có phản ứng nào cả!
Sau đó hắn lại quay người lấy hai thanh trường đao kia ra thử, nhưng cũng không có kết quả gì.
Chẳng lẽ phải cần cái đao tên Thiên Đao mà Tưởng Ly hay dùng sao?
Nghĩ tới điều này, sắc mặt của Tôn Hằng trở nên âm trầm.
Tốn trăm cay nghìn đắng, tràn đầy chờ mong mà đến đây.
Ai ngờ, phải đối mặt với một cái cửa đá không mở được, không có cách nào tiến vào bảo tàng, loại cảm giác này, rất khó chịu!
Tôn Hằng đứng trước cửa đá suy nghĩ hơn nửa ngày, hắn thử lấy trường đao chém vào trong cửa đá, xem có thể chém ra một lối đi không.
Nhưng chỉ một cú đánh, cái cửa đá này tác động tới cái gì, mặc dù nó không nhúc nhích, nhưng tòa núi đá này lại run lên một cái.
Điều này cũng khiến cho Tôn Hằng không dám thử nữa.
Tôn Hằng sắc mặt âm trầm đứng trước cửa đá, rất lâu sau, hắn mới thở dài đè xuống sự phiền muộn trong lòng, bắt đầu tìm kiếm những nơi khác.
Đi dọc theo con đường trong hang động, từng gian nhà bằng đá xuất hiện trong mắt hắn, đây là chỗ ở của Thiên Đao Môn.
Có điều, những món đồ ở bên trong, đã sớm mục nát.
Tôn Hằng chỉ tìm qua mấy gian phòng, liền mất hứng bỏ qua.
"Cộp…"
Tôn Hằng dừng chân, trong lúc đi lang thang này, hắn lại đi đến một nơi không có trong bản đồ.
Từ Đường Thiên Đao Tông!
Phía trên ghi năm chữ lớn, mặc dù đã bị bụi đất phủ đầy, nhưng vẫn lộ ra cảm giác uy nghiêm, nặng nề.
Cửa đá không lớn, ở giữa có một cái lỗ khóa hình cái lệnh bài.
Tôn Hằng hơi hơi trầm tư, lấy tay bóc một tảng đá trên tường đá xuống, rồi lấy cái tảng đá kỳ lạ kia ra, tiện tay nặn thành một tấm lệnh bài, ấn vào trong lỗ khóa này.
"Ong..."
Trong cảm giác của Tôn Hằng, không khí đột nhiên vặn vẹo một cái, một cảm giác lạ xuất hiện, có cái gì đó trong không khí lặng yên tản đi.
Sau đó, tiếng vang "răng rắc", vang lên từ trong cửa đá, sau một lát, mới chậm rãi ngừng lại.
Tôn Hằng chớp chớp mắt, gỡ tảng đá kỳ lạ kia xuống, lấy tay đẩy của đá.
"Ong..."
Cửa đá chuyển động, bị đẩy vào bên trong.
Có cửa!
Tôn Hằng vui vẻ, tiếp tục đẩy cửa đá, cửa đá này rất nặng, coi như là Tôn Hằng, cũng phải cố hết sức mới đẩy ra được.
Một lát sau,có một cái khe cửa nhỏ hẹp vừa hai người đi song song, xuất hiện trước mắt Tôn Hằng.
Hắn phủi tay, bước vào trong đó.
"Vù…"
Gió mát thổi quanh mình, rồi đột nhiên bốc lên vài chục đốm lửa, ánh lửa cháy hừng hực, chiếu rọi khắp nơi này.
Chuyện này phát sinh đột ngột, khiến cho Tôn Hằng căng thẳng, một lát sau mới buông lỏng người xuống.
Nơi này không có ai cả, giống như đã thiết lập cơ quan.
Cơ quan này có tác dụng, chỉ cần có người mở cửa, là tự động đốt lửa chiếu sáng.
Ánh lửa chiếu rọi, giúp Tôn Hằng có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng ở trong gian phòng đá nà.
Thứ đầu tiên lọt vào trong mắt hắn, là rất nhiều bài vị.
Bài vị treo trên đá núi, từ cao đến thấp, hình kim tự tháp, mà tầng cuối cùng, thì có hai mươi mấy cái!
Hàng thứ hai, lại chỉ có một cái bài vị!
Ở trước mấy cái bài vị này, có một cỗ thi hài đang quỳ giữa phòng.
Bộ thi hài này rất khác với những bộ còn lại ở bên ngoài, trông rất sống động, giống như còn sống vậy, khiến cho Tôn Hằng chớp chớp mắt vài cái để nhìn rõ, tò mò trong lòng.
Trước cỗ thi hài này, có hai bộ xương trắng nằm lăn xuống đất.
hai bộ xương này bị bóp vỡ đầu, xương nhiều chỗ bị vặn vẹo, chắc là trước khi chết đã bị tra tấn rất dã man.
Trầm tư một lát, Tôn Hằng chậm rãi tiến lên, dừng trước bộ thi hài kia, cúi đầu nhìn xuống.
Mặt đất trước mặt hắn, có mấy dòng chữ.
Con cháu Tưởng Bá Đoan bất tài!
Những chữ này, hẳn là do vị Tưởng Bá Đoan kia, lấy tay viết lên đất.
Kiểu chữ xiêu vẹo, cẩu thả, cực kỳ thưa thớt, nhưng nhìn kỹ lại, thì thấy được trong đó có nét gì đó rất tinh xảo.
Hiển nhiên, khi người này giết dòng chữ này, đã rơi vào trạng thái cực đoan.
Tôn Hằng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nhìn xuống dưới.
Con cháu Tưởng Bá Đoan bất tài!
Để cho Ma Môn yêu nhân xâm nhập Thiên Đao Môn, muốn đoạt cơ nghiệp của tổ tông.
Hôm nay Thiên Đao Môn đồ vì bảo toàn cơ nghiệp, nên thiết kế bẫy vây giết Ma Môn yên nhân, vây giết những kẻ phản bội.
Nhưng tất cả môn đồ đều chết trận, mặc dù thủ được cơ nghiệp, nhưng truyền thừa cũng bị cắt đứt!
Con cháu không có cách nào gặp mặt tổ tiên, nên chỉ lựa chọn tự sát!
Thiên Đao Môn đã chết từ đây!
Năm thứ ba mươi của Đại Ung, khóc thảm.
Tôn Hằng cẩn thận đọc những chữ trên đất, sau đó lại nhìn về phía thi hài kia.
Trán người này đã bị rạn nứt, dường như bị lưỡi đao sắc bén phá vỡ, chắc là trước khi tự sát, thì hắn đã bị trọng thương.
Mà dựa theo thời gian hắn để lại, tới bây giờ, đã qua bốn trăm năm!
Thi thể từ bốn trăm năm trước, vậy mà vẫn còn hoàn chỉnh như vậy?
Thực lực của người này…
Quả thật khó có thể tưởng tượng được!
Có điều, nếu như theo lời của hắn, Thiên Đao Môn đã chết từ kia đó, thì những tên Thiên Đao Môn ở bên ngoài cấu kết với Ma Môn thì sao?
Hay là những người ở bên ngoài không biết chuyện xảy ra ở trong này?
Hoặc là, bọn họ đã trở thành một bộ phận của Ma Môn rồi?
Vậy có thể khẳng định, trừ người để lại bản đồ của Huyền Vũ Lệnh, thì mấy người của Thiên Đao Môn ở bên ngoài, không biết được bí mật ở nơi này.
Bằng không, nhiều năm như vậy, cũng không phải không có ai ghé qua nơi này.
Tôn Hằng lắc đầu, hắn cũng không muốn tìm hiểu căn nguyên của câu chuyện, ngẩng đầu nhìn tấm bài vị đứng hàng đầu tiên.
Không giống như những cái khác, thật ra hàng đầu không có bài vị, chỉ có một cái hộp gỗ dài nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.