Editor: Wave Literature
Vị Xa tướng quân kia nói rất nhiều, nhưng chỉ xoay xung quanh một vấn đề.
Đó chính là, lấy công chuộc tội!
Uyên Sơn cưỡng bức lao động, có nhẹ có nặng, người nhẹ thì chỉ vận chuyển hàng hóa, giúp đỡ công nhân; nặng thì đi vào trong Uyên Sơn, thu thập thảo dược, diệt trừ hung thú.
Bất luận nặng nhẹ, mỗi một vị tội nhân, chỉ cần hoàn thành công việc của mình, đều có quyền lợi tiếp tục sinh tồn.
Nhưng chỉ là sinh tồn mà thôi.
Nếu muốn giảm tội xuống, đạt được tự do, thì chỉ có giảm bớt thời gian nhàn nhã của mình, làm nhiều việc hơn!
Đối với những tiên thiên ở đây, chỉ làm những việc mà phạm nhân làm thì sẽ không có thuốc giải của Tán Khí Đan.
Mà niên hạn cưỡng bức lao động của bọn họ, động tý là ba năm năm năm, mà niên hạn của Tôn Hằng, là khoảng chừng ba giáp!
Nếu muốn sinh tồn được, giảm đi thời gian cưỡng bức lao động, thì vào sâu trong Uyên Sơn, là lựa chọn duy nhất của bọn họ!
Và tình huống ở sâu trong Uyên Sơn thì…
Vị Xa tướng quân kia chỉ nói: "Tình huống ở trong đó rất đặc thù!"
...
Tiến nhập Uyên Sơn Cổ Thành, chờ đợi bọn họ, không phải là nghiêm hình tra tấn lập uy, mà là thời gian dài tu chỉnh.
Có ăn có ở, hơn nữa không phải hạn chế gì cả, giường làm bằng xốp, khiến cho người nằm trên đó sẽ không bao giờ quên.
Đây đối với một đoàn người đã bôn ba mấy tháng, quả thật là ban ân!
Nhưng đãi ngộ này, chỉ giới hạn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1478191/quyen-3-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.