Chương trước
Chương sau
Editor: Wave Literature
Sau nửa tháng!
Lần vây quét Hắc Vân thượng nhân này, đã tiến vào khâu cuối cùng.
Ngoại trừ mấy người lác đác ra, thì những người dính đến chuyện này, đều bị đánh chết!
Mà đoàn người của Tôn Hằng, bởi vì tổn thất nặng, nên được cho về sớm, kết thúc lần vây quét này.
"Cha!"
Trên đường núi, Tôn Hằng sóng vai với Nhạc Dương giục ngựa chạy, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Đăng Tiên Ti, chạy tới Hoắc Sơn.
Hai người trên tuấn mã, sắc mặt mệt mỏi, hơi thở suy yếu.
Nhiều ngày bôn ba trên rừng núi như vậy, cho dù là tiên thiên cao thủ, cũng gần tới cực hạn của cơ thể.
Về phần Tôn Hằng...
Hắn bị pháp khí Ly Hỏa Câu Ngọc của Thông Diệu đạo nhân đánh một cái, để lại một luồng khí nóng rực trong cơ thể, luồng khí này rất khó để loại bỏ.
Cho dù tới hôm nay, sau lưng của hắn vẫn đau nhức, phỏng phồng lên!
"Xuyyyyyy..."
Nhạc Dương ở bên cạnh đột nhiên kéo cương ngựa, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía trước.
Phía chân trời, có hai con tiên hạc tung bay, bay thẳng tới, rời khỏi rừng núi, bay về phía Hoắc Sơn.
"Sao vậy?"
Tôn Hằng cũng phát giác được phía trước có gì đó rất kỳ lạ, nhưng lại không biết tại sao.
"Là quân đội!"
Ánh mắt của Nhạc Dương sáng lên, quay người xuống ngựa, than nhẹ một tiếng, nói: "Chúng ta xuống ngựa đi."
Đúng là quân đội!
Cách Hoắc Sơn chưa đủ mười dặm, có một doanh trại quân đội trên vạn người.
Một đoàn người bọn họ đành phải nhảy xuống ngựa đi chậm lại.
Ánh mắt của Tôn Hằng nhìn về phía doanh trại này, mang theo vẻ tò mò cũng kinh dị.
Quân đội của thế giới này, khác xa sự tưởng tượng của hắn.
Quân doanh nghiêm ngặt, nghiêm túc!
Trong đó có một tiểu đội đang tuần tra doanh trại,
Bước chân chỉnh tề, đi lùi có nhịp, trường thương mọc san sát như rừng, mười người chạy bộ, mà giống như một người vậy!
Mà mười người trông coi cửa doanh trại, mỗi cái đều có dáng người ngôi khô, hơi thở mạnh mẽ, hai con ngươi sáng người có thần, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Nhất là mấy người cầm nỏ thủ trên thành, ánh mắt sắc bén, giống như kim châm!
Những người này rất khác với quân đội mà Tôn Hằng gặp ở kiếp trước.
Loại quân đội như vậy, thì đừng nói những quân đội thời xưa ở kiếp trước, coi như là quân đội chính quy hiện đại, cũng không có kỷ luật bằng những người này!
Điều đáng sợ nhất là, khí tức truyền từ trong quân doanh tới, ngàn vạn người hợp thành một đội quân, mà không hỗn loạn chút nào.
Khí tức hòa làm một thể này, giống như một con thú lớn thời cổ đại đang nằm yên trên đất, tựa hồ mỗi động tác cơ bản của nó, đều có thể làm cho long trời lở đất!
"Trận pháp?"
Tôn Hằng sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Nhạc Dương.
"Không sai!"
Nhạc Dương gật đầu: "Quân đội luyện binh, dùng chiến trận, không kém gì với trận pháp của người tu pháp, chỉ có điều bọn họ lấy người sống thay cho cờ trận mà thôi."
"Hây!"
"Hây!"
"Hây!"
Ngay lúc này, trong doanh trại truyền tới tiếng hô quát.
Ngàn vạn người hô quát, giống như hòa làm một, sóng âm vang lên, mang theo một sức mạnh mênh mông vô hình, từ trong doanh trại kia xông thẳng lên trời.
"Ầm ầm..."
Mây trời tản ra, cuốn động như lốc xoáy, từng luồng khí vô hình, va chạm trên không trung, phát ra tiếng kêu như tiếng sấm rền.
Sắc mặt của đoàn người Tôn Hằng tái mép.
Trong cảm giác của Tôn Hằng, thì khi bọn họ hét lên, trời đất bỗng nhiên tối sầm lại, khả năng quan sát và cảm giác nhạy bén của tiên thiên cao thủ, bị áp chế gắt gao.
Ngay cả hô hấp của hắn, cũng trở nên khó khăn.
Bước chân của hắn, nặng nề khó di chuyển.
Mà con ngựa thì càng không chịu nổi, ngã chổng vó lên trời, hét lên một tiếng, ngã liệt xuống đất.
Khí cơ áp chế!
Tôn Hằng chưa bao giờ ngờ tới được điều này, cảm giác áp chế từ khí cơ này, mà khi tập hợp đủ sức mạnh của vạn người, lại có uy lực như vậy!
Trong trời đất, mười dặm xung quanh doanh trại này, mọi thứ đều bị cỗ áp lực vô hình này đè nén lại!
Thậm chí, hắn cũng có thể đoán được, dưới sự áp chế này, người tu pháp cũng không thể thi triển được pháp thuật, dù sao dùng pháp thuật cũng phải dùng thiên địa linh khí!
Coi như là bọn họ muốn ngự sử pháp khí, thì uy năng cũng sẽ giảm mạnh, hơn nữa pháp lực hao tổn rất nhiều.
Tôn Hằng đứng yên tại chỗ, ánh mắt của hắn mang theo vẻ phức tạp thở dài: "Có quân đội như vậy, khó trách triều đình có thể ngăn chặn được Tiên Minh."
Nhưng mà, có quân đội như vậy, tại sao Đại Ung lại không quản được những thị trấn ở dưới?
Hẳn là...
"Nhạc huynh."
Tôn Hằng nghiêng đầu nhìn Nhạc Dương: "Loại quân đội mạnh mẽ như vậy, chắc là cũng không có nhiều đâu nhỉ?"
"Tất nhiên không nhiều lắm rồi!"
Nhạc Dương bật cười: "Bốn phủ trấn bốn đại quân cộng thêm ngự lâm quân của kinh thành, thì loại quân đội như vậy, chỉ có hai mươi đội quân mà thôi."
"Đội quân như vậy, một khi bạo phát đánh trận, là có thể hủy thành phá núi! Coi như là tu sĩ luyện khí mười tầng, một khi bị vây trong này, cũng không có khả năng thoát được!"
Sắc mặt của Tôn Hằng bình tĩnh, nhưng mấy vị nội khí ở sau lưng đã không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Trong lòng bọn họ, tu sĩ luyện khí tầng mười, đã là người đứng ở đỉnh kim tự tháp của thế giới này rồi, không ngờ tới, bọn họ cũng không chống lại quân đội.
"Đi thôi!"
Quân doanh kia đã thu hồi khí thế của mình lại, bọn họ cũng không muốn ở lại lâu nữa, kéo ngựa, vội vã chạy về phía xa xa.
Trong lúc phóng ngựa, Nhạc Dương ngạc nhiên nhìn Tôn Hằng, mở miệng hỏi: "Tôn Hằng cũng không cần hâm mộ những người trong quân đội này. Theo ta được biết, thì những người này, cũng không sống lâu được đâu."
"A!"
Tôn Hằng chớp chớp mắt, lập tức mở miệng hỏi: "Tại sao vậy?"
"Nhiều người tụ tập lại một chỗ, sinh hoạt còn khó, nói gì tới việc khí tức tương hợp?"
Nhạc Dương lắc đầu cười khẽ: "Trừ phi là huynh đệ sinh đôi chung mái nhà, bằng không nếu muốn nhất trí, thì khó càng thêm khó! Những người tập võ như chúng ta, coi như là huynh đệ đồng môn, muốn tạo thành một cái kiếm trận, còn phải tu luyện mấy năm, tu hành công pháp khác nhau, ở chung một chỗ, tâm ý mới tương thông, mới có thể tương hợp được khí tức."
"Mà quân đội, động một chút là dùng ngàn người vạn người, vóc người chiều cao không giống nhau, chỉ cần cử động giống nhau đã không dễ rồi, đây còn muốn cùng chung một hơi thở…"
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: "Khó, rất khó!"
"Không sai."
Tôn Hằng gật đầu, nhưng hắn lại tò mò hỏi: "Nhưng chiến trận này…"
"Theo ta được biết."
Nhạc Dương nhỏ giọng xuống, nói: "Hình như là bọn họ dùng thuốc!"
Hai mắt của Tôn Hằng co rụt lại: "Thuốc?"
"Không sai."
Nhạc Dương gật đầu: "Một loại thuốc có thể điều tiết hơi thở của bọn họ, mỗi ngày đều đưa vào trong thức ăn của bọn họ, dần dần, bọn họ có thể tương hợp khí tức lại với nhau."
"Nhưng mà…"
Hắn gõ nhẹ đầu: "Loại thuốc này, ăn nhiều sẽ gây giảm tuổi thọ, đầu óc cũng sẽ hóa dần. Đúng không, trừ những người đần, thì ai mà không có tạp niệm cơ chứ? Chỉ cần có một chút tạp niệm (Ý nghĩ mờ ám, ý nghĩ đen tối),là khí tức đã hiện ra sự bất ổn, nếu như tạp niệm càng nhiều…"
"Dù sao, theo ta biết được, thì cho dù quân đội có đối xử tốt với ngươi thế nào, thì ngươi cũng không sống qua bốn mươi tuổi đâu. Hơn nữa, những quân đội như vậy, không có thu nội khí cao thủ, bọn họ cần những người chưa học võ, học công pháp của bọn họ mới được."
Tôn Hằng cười cười, nói: "Kiến thức của Nhạc huynh quá sâu rộng."
"Aizz!"
Nhạc Dương nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài: "Tổ tiên của ta từng đánh trận, ta cũng muốn gia nhập quân đội đánh trận lập công. Đáng tiếc…"
"Với lại, Năm đó Tưởng Ly…, là môn chủ của Thiên Đao Môn Tưởng Ly đó."
Hắn nhìn Tôn Hằng, nhỏ giọng nói: "Lúc trước hắn ta đảm nhiệm vị trí đại tướng quân, hắn không cho quân đội của mình sử dụng thuốc này. Năm đó quân đội của hắn trên dưới một lòng, lại có trên trăm cao thủ tiên thiên, trực tiếp đập thẳng vào Tiên Sơn, trấn áp quần tiên!"
"Bây giờ nghĩ lại, đúng là làm cho người khác…"
"Aizzz!"
Tiếng thở dài của hắn vang vọng khắp đường, mấy người Tôn Hằng dần dần đi hết con đường lớn này.
...
Đừng có khinh thường ai cả.
Những lời này rất có lý!
Ngay cả Tôn Hằng cũng không có cách nào mang những chiến lợi phẩm của mình ra, nhưng vị nội khí của Thiết Kiếm Môn kia, lại có thể mang những thứ này, dưới con mắt nhìn chằm chằm của Đăng Tiên Ti tu sĩ, mang về cho Tôn Hằng.
Trong phòng, Tôn Hằng ngồi ngay ngắn trước một bàn dài.
Ở trên bàn dài của hắn, có một cây Dẫn Hồn Phiên, mấy bình Sát Đan.
Ngoài ra, còn có một tấm da thú không biết làm từ da thú nào, trên đó ghi lại một môn luyện thể.
Bách Man Chân Thân!
Nghe tên, là có thể đoán được môn công pháp này xuất xứ từ Lương quốc.
Mặc dù nó không có tinh diệu bằng Kim Cương Bất Hoại Thần Công, luyện tới viên mãn chỉ có tiên thiên sơ kỳ.
Nhưng công pháp này lại liên quan tới Sát Thân, nên khiến cho Tôn Hằng rất tò mò, hơn nữa nếu là công pháp luyện thể, thì Tôn Hằng cũng không ngại có nhiều.
"Tôn công tử."
Giọng nói nhẹ nhàng của Giang Vân vang lên: "Ngày hôm đó có một vị cô nương tên là Đinh Tĩnh đến đây tìm ngài, nàng nhắn lại là. Những thứ ngài muốn, nàng đã kiếm đủ rồi."
"A!"
Hai mắt của Tôn Hằng sáng lên.
Quả nhiên, chỉ cần có động lực là làm việc nhanh hơn nhiều.
Lập tức nhìn về phía Giang Vân rồi gật đầu, nói: "Đa tạ phu nhân đã nói cho ta biết, vậy nàng có nhắn lại cách liên lạc với nàng không?"
"Nàng có nhắn lại…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.