Editor: Wave Literature
Ban ngày, trăm nghề khai trương.
Nhưng thanh lâu là một ngoại lệ.
Tôn Hằng, Lưu Di đuổi theo hai người chạy trốn kia, nhảy vào Miên Nguyệt Lâu đang đóng chặt cửa lớn, nhảy lên nhảy xuống mấy lần, đã đi vào trong hậu viện.
Hai người bọn họ hoa mắt, nơi đây dựng lên một cái đài cao, mấy vị nữ tử kiều mị diễm lệ đang múa trên đài đấy.
Dưới đài, cũng có mấy vị nữ tử trang điểm đậm đặc đang đứng quan sát, thỉnh thoảng các nàng còn ghé tai nhau nói cái gì đó.
Xung quanh yến ca hót, mùi thơm tràn ngập, một cảnh tượng rất yên bình.
Mà hai người trốn vào đây, thì không thấy bóng dáng nữa.
Tôn Hằng nghiêng đầu nhìn Lưu Di, mà Lưu Di thì ngưng trọng lắc đầu.
Rất rõ ràng, hắn cũng mất dấu hai người kia.
"Các ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Một giọng nói già nua, từ đằng xa truyền đến, mà nhìn về phía này, thì là một vị bà lão mặt đầy vết nhăn đang nhíu mày nhìn hai người Tôn Hằng.
"Ồ, tại sao lại có đàn ông đi vào nơi này?"
"Người kia nhìn rất quen mắt nha! Hình như ta đã gặp hắn ở đâu đó rồi?"
"Không phải là tình nhân của ngươi chứ?"
"Nói bậy nói bạ gì đó? Là tình nhân của ngươi mới đúng!"
Tiếng cười duyên, từ trên dài dưới đài vang lên, mà đám nữ tử kia cũng ngừng diễn luyện, nhìn hai người Tôn Hằng.
"Tôn Đại Ca!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng, quay đầu nhìn lại, là một vị nữ tử mặt mũi tinh xảo như vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1478101/quyen-2-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.