Chương trước
Chương sau
Ánh đao dữ tợn, như gió bão, nhanh chóng bay tới, ánh đao đầy trời như muốn dời núi lấp biển đè xuống.
Mà ba người đang dây dưa với nhau, nếu như lúc này hai người kia lui về sau, thì đao này sẽ thuận thế đâm tới, trong chớp mắt đem hai người này tiêu diệt.
Mà đối diện với ánh đao này, Tiêu bà bà dẫn đầu xuất thủ.
Không biết cây quải trượng trong tay của nàng làm bằng gì, nhưng nó rất nặng, nàng vung trượng ra trước mặt, xoáy lên gió bão, uy thế kinh người.
"Vù.."
Một tiếng vang thật lớn, đao ảnh phía trước bị xé ra một mảnh, mà trên đầu rồng của cây quải trượng này, lại có vô số phi châm bay ra.
Bà lão này, tu vi đã đạt nhất lưu cao thủ, trượng pháp tinh diệu, tuy bản thân nàng tinh thông ám khí, nhưng lúc này xuất thủ, thì cũng hiện ra khả năng chiến đấu cận chiến mạnh mẽ của nàng.
Nhất là phối hợp với ám khí trên người của nàng, vừa chiến đấu phải vừa cẩn thận, nếu lỡ sơ xẩy một chút, thì sợ chết lúc nào cũng không biết.
Nhưng đao ảnh của Tôn Hằng tầng tầng lớp lớp, giống như thác nước trút từ trên cao xuống, đao thế khó bề ngăn trở.
Mà về phần những cây phi châm kia, giống như những con cá muốn nghịch dòng lội thác vậy, chỉ giãy dụa được một lúc, liền bị thác nước bao phủ, không tới gần Tôn Hằng được.
Mà càng về sau, thì Tiêu bà bà càng bị áp chế.
Người đàn ông trung niên bên cạnh bà ta khó chịu rống lên một tiếng, song quyền theo sát phía sau.
Quyền kình của hắn cuồng mãnh, cực kỳ bá đạo, mà bên ngoài cơ thể của hắn còn có cương khí hộ thể, thậm chí có thể giúp hắn đối diện với đao thế của Vân Long Đao.
Dưới quyền cước của hắn, thì đao ảnh kia cũng liên tiếp nứt vỡ, không tới gần người hắn được.
Hai người toàn lực xuất thủ, quyền trượng giao vào nhau, đem trường đao trong tay của Tôn Hằng cản xuống.
Mà so với hai người này đang liên tục gào thét, toàn lực xuất thủ, thì dường như Tôn Hằng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Kim Thân Công của hắn sắp đạt tới tầng thứ sáu đại thành, để cho cơ thể của hắn còn mạnh hơn cả nội khí cảnh viên mãn, mặc dù đối thủ trước mặt cũng mạnh, nhưng vẫn không được hắn để trong lòng.
Dáng người của Tôn Hằng tuy cũng không khôi ngô, nhưng sức bật nén trong đó, mạnh mẽ không tưởng tượng được!
Có thể nói là hoàn mỹ,
Chèo chống hắn liên tục bạo phát cực hạn.
Lúc này hắn chỉ hơi nhích chân, lực chân liền xuôi theo bắp chân, thắt lưng, cánh tay, dũng mãnh truyền vào bàn tay, chém mạnh về trước!
Cơ thể liên tục lóe lên, trường đao chém liên tục, sức mạnh của Tôn Hằng liên tục tăng lên, đao thế trong tay cũng ngày càng mạnh thêm!
Đao ảnh gào thét, áp chế khiến cho hai người kia liên tục rút lui.
Mà chỗ ba người đi qua, thì mặt đất giống như bị người ta hung hăng cày vậy, khe nứt tùm lum, kình khí tràn ra bốn phía, trong phòng cũng không còn thứ nào hoàn hảo cả.
"A!"
Hú lên một tiếng, người đàn ông trung niên kia đã không chịu nổi áp lực, duỗi ra hai tay về phía trước, khí nóng trong người của hắn bay vọt, biến thành cuồng bạo, ầm ầm toát ra bên ngoài.
Đao ảnh trong phòng dừng lại!
"Tạch...!"
Người đàn ông trung niên này chắp tay lại, thi triển tay không đoạt đao, thừa dịp Tôn Hằng dừng lại, đã liều chết cầm chặt lưỡi đao.
"Muốn chết!"
Tôn Hằng nhướng mày, hung hăng đề xuống Vân Long Đao.
"XÌ..."
Trường đao phá vỡ cương khí hộ thân của hắn, chém vào tay, cắt xuyên gần cốt, chỉ cần phát lực thêm lần nữa, Tôn Hằng có thể chém hai cánh tay của người tay xuống.
"Bà bà! Nhanh!"
Hai tay bị phế, người đàn ông này đau đớn, không nhịn được mà ngửa đầu thét lên.
Sắc mặt của Tiêu bà bà ngưng trụng, cổ tay run lên, đã có ba thứ lớn bằng viên đậu, xuất hiện xung quanh Tôn Hằng.
Người đàn ông này mắt sáng lên, điên cuồng hét lên một tiếng, kình khí còn lại trong cơ thể dữ dội phát ra, mà cơ thể thì mượn lực này lui về phía sau, muốn tránh xa Tôn Hằng.
Mà làm gì được, hắn lui nhanh, nhưng không nhanh bằng đao của Tôn Hằng!
Ánh đao lóe lên, hai cánh tay ở lại chỗ cũ.
Tôn Hằng nghiêng người cất bước, muốn tránh đi thứ ám khí kỳ lạ này, trong lòng cảm thấy nguy hiểm.
Mà quanh người của hắn, thì ba cái đen sì này, đột nhiên biến thành đỏ bừng.
Không tốt!
Trong lòng điên cuồng, không kịp suy nghĩ gì, cơ thể của Tôn Hằng co lại, lăn về phía sau.
Ánh lửa!
Đột nhiên hiện ra ánh lửa đỏ bừng!
"Oanh!"
Một tiếng vang rất lớn, làm cho toàn bộ khách sạn này đung đưa, mà căn phòng của ba người bọn họ, thì trực tiếp bể nát.
Ngọn lửa gào thét, trong thời gian ngắn quét ngang hơn mười mét, cũng đem một bóng người ném ra phía bên ngoài.
Lửa cháy hừng hực, những nơi nó đi qua, thì đều một mảnh đen kịt.
Ở xa xa, đám người ngã trái ngã phải, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, không biết có bao nhiêu người bị tiếng nổ này hù cho hôn mê bất tỉnh.
Mà ở giữa vụ nổ này, mặt đất xuất hiện một cái hố tròn lõm xuống, giống như bị người khác gặm xuống một miếng vậy, những thứ bên trong hố này biến mất.
"Chưa chết?"
Mà người đàn ông kia mình đầy bụi đất run rẩy, vẫn còn khiếp sợ đảo mắt qua chỗ mình vừa đứa, nhìn phía xa xa.
"Hắn chết chắc!"
Tiêu bà bà hừ lạnh, nói: "Đừng nói là hắn, cho dù tiên thiên cao thủ, thì cũng không dám trực tiếp đối đầu Thiên Lôi Tử."
"Chỉ là, tuổi còn trẻ mà có thực lực mạnh mẽ như vậy, đáng tiếc!"
""Rầm Ào Ào"..."
Mà ở đống phế tích xa xa có một vật lật qua lật lại, để cho âm thanh của Tiêu bà bà kẹt lại cổ họng, hai mắt trợn trắng.
"Không thể nào!"
Trong tiếng kêu sợ hãi cùng bất lực, Tôn Hằng người đen sì sì đã vùng vẫy bò lên trên mặt đất.
Mà quần áo bên ngoài của hắn đã bị thiêu cháy, chỉ còn Trọng Huyền Bảo Y ngăm đen đang bao bọc toàn thân.
Đưa tay sờ lồng ngực của mình, Tôn Hằng đột nhiên ho khan vài cái, sau đó há mồm phun máu bầm ra.
"Đó là cái gì?"
Ngẩng đầu, Tôn Hằng kinh ngạc nhìn Tiêu bà bà, vụ nổ lớn vừa xảy ra này, khiến cho hắn có cảm giác mình vừa gặp phải thuốc nổ từ kiếp trước vậy!
Nhưng rất rõ ràng, tuy vật này hiệu quả tương tự thuốc nổ, nhưng là hai thứ khác nhau hoàn toàn.
Mà lực lượng mà nó phát ra, giống như có vô số cái búa tạ đập vào trên người, nếu như Tôn Hằng không mặc hai lớp bảo y, thì không biết có còn sống nổi không!
"Ngươi… Vậy mà còn không chết?"
Mà Tiêu bà bà, thì vẫn không tin nổi nhìn Tôn Hằng.
"Chuyện này, không thể nào!"
Nàng ra điên cuồng hét lên, trong tay xuất hiện năm viên giống như 3 viên hồi nãy.
Ở xa xa, Tôn Hằng co rụt mắt lại, bộc phá hết khí lực trong cơ thể của mình, dồn về phía chân.
"Bành!"
Mặt đất chấn động.
Mà Tôn Hằng, thì biến mất, chỉ còn tàn ảnh trong không khí, dường như hắn thuấn di đến trước mặt Tiêu bà bà vậy.
Trong không khí, bảy ánh hào quang lóe lên rồi biến mất.
Thất Tinh điểm huyệt thuật!
Ba sao, mở ra!
Nghịch Phong Thất Sát thức!
"Phốc..."
Thân hình của Tiêu bà bà cứng lại, trên người của nàng lủng ra bảy chỗ, máu tươi phun ra.
"Bành!"
Thi thể ngã xuống đất, mà thứ nàng đang cầm trong tay, cũng chậm rãi lăn xuống.
Mà người đàn ông trung niên đang đứng cạnh Tiêu bà bà không xa đột nhiên lạnh sống lưng, chớp mắt một cái, Tiêu bà bà đã xuống dưới suối vàng.
Mà nhìn thấy Tôn Hằng đang đứng ở chỗ đó, hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, xoay người một cái, điên cuồng bỏ chạy về phía xa xa.
Hắn chỉ hi vọng Tôn Hằng vừa bạo phát dùng toàn lực, nên trong thời gian ngắn sẽ không còn sức đuổi theo mình, như vậy thì hắn mới có một con đường sống.
Về phần liều mạng?
Bây giờ hắn đã cụt hai tay, thì lấy cái gì mà liều.
Nhảy lên mấy trượng, người đàn ông này lảo đảo chạy như điên.
"Vù…"
Gió lạnh gào thét, người đàn ông này nghiêng người, nhưng mà vẫn không trốn được một kích từ phía sau này.
Hắn cảm thấy bụng mình đau xót, cúi đầu, chỉ thấy một cây quải trượng, xuyên qua bụng của hắn, ghim vào bức tường phía trước.
"Bành..."
Tường gạch sụp đổ, một người không có tay bị ghim vào trên tường, vùng vẫy vài cái, triệt để tắt thở.
"Quá sơ xuất rồi!"
Sờ vết máu ở khóe miệng, Tôn Hằng buông lỏng cơ thể, mà lúc này cơ thể của hắn mới truyền tới đau đớn.
Hắn vốn định bắt sống, sau đó hỏi Tiêu bà bà một số chuyện, nhưng bây giờ, có thể đây là quyết định sai lầm rồi!
"Ngươi bị thương!"
Một bóng người quen thuộc nảy vào phế tích, Lưu Di nhìn Tôn Hằng, sau đó nhìn quét xung quanh, mờ mịt nói: "Nơi này bị sao vậy? Làm sao thành thế này rồi?"
"Đừng nói nữa!"
Tôn Hằng xua tay, cẩn thận từng li từng tí dùng Vân Long Đao khơi một vật từ dưới đất lên, nói với Lưu Di: "Ngươi nhìn xem, đây là cái gì? Cái đồ chơi này vừa làm ta bị thương đấy."
"A!"
Ở trong Trần quận, hiểu rõ Tôn Hằng mạnh mẽ thế nào, thì sợ chỉ có một mình vị Lưu Di này.
Lưu Di nhích lại gần Tôn Hằng, cẩn thận xem xét nửa ngày, sau đó lại quay đầu nhìn xung quanh, đôi mắt hắn co rụt lại: "Đây là Thiên Lôi Tử, trước kia là hàng cấm của triều đình, nhưng phương pháp chế tạo đã thất truyền. Nghe nói, Thiên Đao Môn còn có phương pháp chế tạo!"
Nói xong hắn ngạc nhiên nhìn Tôn Hằng: "Tin đồn, vậy này uy lực kinh người, vậy mà ngươi không bị sao cả?"
"Ngươi nhìn ta xem có sao không?"
Tôn Hằng cười khổ lắc đầu, chỉ về phía mình: "May mắn là mặc nó, nếu không thì hôm nay xui rồi."
"Trọng Huyền Bảo Y!"
Lưu Di đánh giá Trọng Huyền Bảo Y trên người Tôn Hằng, vẻ mặt bừng tỉnh: "Thì ra là vậy!"
Nhưng mà, hắn liền phục hồi lại, khó tin nhìn Tôn Hằng: "Ngươi một mực mặc thứ này trên người?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.