Ngày thứ hai.
Đón tiếng gió hú, hai nam một nữ dẫn ngựa đi đến Tây Phong Khẩu.
Mà người nữ đi phía trước, dựa vào tướng mạo có thể đoán nàng tầm ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, yểu điệu thướt tha, tóc dài đen nhánh, đón gió bay phấp phới.
Quần áo của nàng rất mỏng, lộ ra mảnh da thịt trắng nõn như tuyết, đôi mắt như thu thủy, đưa tình ẩn tình.
Chỉ có điều, trong lúc di chuyển, thì mọi cử động của nàng, đều mang theo mị lực câu hồn đoạt phách người khác, hơi chút phóng đãng.
Nhất là lúc này, gió lớn cuốn động, để cho bộ quần áo mỏng như cánh ve của nàng kề sát thân thể mềm mại, lộ ra chỗ lồi chỗ lõm.
Thậm chí, một ít chỗ chướng tay gai mắt, cũng mơ hồ xuất hiện.
Mà hai người nam tử sau lưng của nàng tuổi tác không lớn, trên đường đi họ cứ nhìn chằm chằm vào người nàng, hai mắt đỏ bừng, miệng lưỡi khô nóng, rất muốn bổ nhào qua như vậy.
Nhưng mà, chẳng biết tại sao, bọn hắn chỉ liên tục nuốt nước miếng, chứ không dám có cử động gì thất lễ.
"Tôn huynh đệ!"
Đi đến trước hang động, nữ tử này cao giọng nói, thanh âm diễm lệ, để cho người nam tử sau lưng của nàng tiếp tục nuốt nước miếng.
Một người chậm rãi bước ra từ trong hang động này, chính là Tôn Hằng.
Hắn đánh giá vị nữ tử trước mặt này, chần chờ mở miệng nói: "Ngươi là… Miêu Nhị Nương?"
Bởi vì hôm qua hắn chém giết với Thiệu An, Điêu Văn Tĩnh, nên quần áo của hắn sớm đã nát be
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1478074/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.