Tây Phong Khẩu.
Nơi này là một chỗ có địa hình đặc dị của Nhạn Phù Sơn Ngọc Bình Phong.
Mà phía sau nơi này, sườn núi dốc thẳng đứng, có thể từ dưới rừng nhìn thấy được đỉnh núi.
Hai bên, thì thân núi dần dần hở ra.
Càng đi lên trên, thì con đường càng thu hẹp lại, hình thành một cái cửa thoát khí tự nhiên.
Đường núi hẹp dòi, uốn lượn vài dặm này, những đường đi qua nó, đều đã bị Tam Hà Bang chặn lại
Mà những chốt chặn này, chỉ tiện tay làm qua loa mà thôi.
Không có ai nhớ tới để đi con đường này cả.
Rốt cuộc, càng đi về phía trước, con đường này càng gập ghềnh khó đi, lại bị người khác chặn hai đầu, trừ khi có cánh, chứ bằng không là không có dễ dàng ra khỏi con đường này.
Khoảng cách tới Tây Phong Khẩu còn xa, mà đã có thể nghe được những âm thanh gào thét không ngớt.
"Ô... Ô..."
Gió ở nơi này, cũng không có nhẹ nhàng ôn hòa như nơi khác.
Tiếng gió như sóng lớn, từng đợt, từng luồng sống, liên tục thổi mạnh tạo thành những âm thanh ô ô hô hô, đinh tai nhức óc.
Lúc chạng vạng tối, Tôn Hằng cầm trong tay một cái lệnh bài, đi tới nơi này để tiếp nhận nhiệm vụ
Đi lại trong đường núi đầy gió này, để cho quần áo của Tôn Hằng bay phần phật, dù cho sóng gió có kinh người thế nào, thì bộ pháp của hắn vẫn vững như núi cao.
Mà nơi đầu gió, gần sát thân núi có một cái hang động được người khác đào lên, là nơi trú quân tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1478071/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.