"Giết người rồi!"
"Thật sự là giết người rồi!"
"Nghe nói người chết là người của Tam Hà Bang, là ai? Ai mà ngay cả Tam Hà Bang cũng dám trêu chọc?"
"Vừa hay hôm nay có Lâm bộ đầu ở đây, trước mắt cứ xem thử hắn xử lý như thế nào?"
Miên Nguyệt Lâu, lúc này cũng không còn ai có hứng uống rượu xem hát tìm vui nữa rồi.
Trong hậu viện, mọi người chen chúc, bàn tán, nhưng tất cả đều bị ngăn lại, chỉ có một ít người, mới có tư cách đi vào trong xem xét.
Hậu viện rất trống trải, hai cổ thi thể kinh dị được đặt trên mặt đất trống trải đó.
Thi thể khô quắt, động vào vừa lạnh vừa cứng, gõ nhẹ vào những thi thể này, còn nghe những tiếng "bang bang" giòn vang.
Đầu của thi thể này ngoài trừ xương mặt ra, thì chỉ còn tấm da mặt khô quắt, bọn hắn đều mở miệng, bên trong miệng lại trống rỗng không có gì. Chỉ nhìn sơ qua thôi cũng đã đủ khiến cho người ta sợ hãi.
Nhất là vệt máu đỏ tươi ở giữa trán, hết sức bắt mắt, khiến mọi không thể tự chủ được mà dồn hết lực chú ý đặt lên nó.
Sắc mặt của Chu Thông tái nhợt, nhìn về phía Tôn Hằng: "Có thật là bọn hắn vừa mới chết?"
Tình trạng này giống người mới chết sao?
Rõ ràng giống như đã chết nhiều năm, sau đó thi thể bị người ta đào lên thì đúng hơn?
"Ừ."
Tôn Hằng gật đầu, xác nhận cho Chu Thông câu trả lời mà hắn không muốn tin nhất.
Lúc này tình trạng của Tôn Hằng cũng không tốt lắm, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1478041/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.