Chương trước
Chương sau
Tô Chung, hai mươi bảy tuổi, nội khí cảnh giới, là con trai duy nhất của phó đường chủ quản lý đường sông phía đông Tô Dương, tổng quản lý của mười dặm kênh mương.
Nhìn nam tử trước mặt, trong đầu của Tôn Hằng hiện lên những tin tức mà hắn đã thu thập thăm dò được.
Tam Hà Bang có sáu phân đường, mà một phân đường thì có một vị đường chủ, hai vị phó đường chủ, những người này không chỉ có tu vi cao thâm, lại còn rất có quyền trong bang.
Với tư cách là con trai duy nhất của Tô Dương, tài nguyên luyện võ của Tô Chung rất dồi dào, nhưng mà hắn cũng không có say mê con đường luyện võ lắm.
Hắn vừa mới tiến giai cảnh giới nội khí vào năm ngoái, nếu so với những người bình thường trong bang, thì thành tựu này đã là vô cùng xuất xắc.
Nhưng hắn là con trai của Tô Dương, cho nên loại tiến bộ này, có hơi tệ.
Vị con trai của Tống trưởng lão Tiểu Thiên la Tống Lăng Phong, rồi con gái của Nguyễn phó bang chủ Nguyễn Nguyên Hương, tuổi của bọn họ chưa tới hai mươi, mà đã là những người nổi bật trong tam lưu cao thủ rồi.
Tóm lại, từ những tin tức mà Tôn Hằng thu thập được, thì vị lãnh đạo trực tiếp này của mình, hết ăn rồi nằm, mê rượu háo sắc.
Nhìn kỹ tướng mạo của người này, mặt trắng không có râu, hai mắt thâm quầng, dáng người hơi gầy gõ, rõ ràng là một vị tam lưu cao thủ, nhưng đi còn không vững, không có một chút khí thế nào cả.
Ngược lại, hai mắt của hắn hơi lớn so với khuôn mặt, cho nên khi hắn trừng mắt, thì mặt rất đáng sợ, nên cũng coi như là có chút uy thế.
Một đoàn người bước vào hành lang.
Trong hành lang, truyền tới mùi rượu nồng nặc, mồi nhậu để lung tung, xem ra vừa rồi bọn hắn ở nơi này uống rượu mua vui.
"Tôn Hằng, ta giới thiệu cho ngươi một chút."
Tô Chung chắp hai tay sau lưng, lảo đảo đi về phía chủ vị của bàn ăn: "Hai người này là Chu Thông, Trần Đại Toàn, trợ thủ đắc lực đã theo ta nhiều năm trời rồi, sau này nếu không có ta ở đây, thì nơi này do bọn họ quản lý. Bây giờ ngươi hãy làm quen với bọn họ đi. Những người khác thì cứ từ từ mà quen cũng được."
Hai người Chu Thông, Trần Đại Toàn, chính là hai người vừa động thủ khi này, thân thể to lớn.
"Tôn huynh đệ, sau này cũng sẽ là người một nhà, có gì không ổn, thì cứ nói thẳng ra, đừng có khách khí."
Trần Đại Toàn sắc mặt chất phát, giọng của hắn nghe ồ ồ, trực tiếp bưng một chén rượu trên bàn lên, đưa tới trước mặt của Tôn Hằng: "Còn cái khác thì không cần nói, cứ làm theo là được!"
"Vậy về sau phải làm phiền hai vị rồi."
Tôn Hằng cười cầm lấy bát rượu, giương cổ lên, một hơi uống cạn.
"Được lắm!"
Giọng của Chu Thông lanh lảnh, trầm trồ khen ngợi: "Ta thấy Tôn huynh đệ đeo cây côn sau lưng, chắc là có tu luyện qua Linh Hầu Thập Tam Kích chứ? Nếu có thời gian, huynh đệ chúng ta giao lưu trao đổi nhé?"
"Tôn huynh đệ là trời sinh thần lực, ta sợ ngươi không phải là đối thủ của hắn a!" Trần Đại Toàn cười to, những người khác cũng cười hì hì phụ họa, bầu trong khí trong sân cũng không tệ.
"A!"
Tô Chung vừa mới về chỗ ngồi đột nhiên vỗ tay, hưng phấn nhìn Tôn Hằng: "Hay là như vậy, Tôn Hằng, ngươi đấu với Chu Thông một trận xem?"
"Cái này..."
Tôn Hằng chần chừ, hắn không muốn việc mình vừa tới mà đã biểu hiện quá cường thế được:
"Thuộc hạ võ nghệ thấp kém, sao có thể so với Chu huynh được?"
"Ai nói tỷ võ?"
Tô Chung trợn mắt: "So khí lực đó, ngươi không phải vừa nói mình khí lực lớn sao? Vừa hay có cơ hội này, để ta kiểm tra xem khí lực của ngươi thế nào!"
"Được!"
Trần Đại Toàn ở một bên nói chen vào: "Tô thiếu gia, nếu chỉ là hai người bọn họ tỷ thí, thì hơi nhàm chán, hay là chúng ta đặt cược?"
"Ta ra hai mươi lạng bạc, đặt Chu Thông thắng!"
"Ha ha…, Trần Đại Toàn ngươi được!"
Tô Chung chỉ hắn cười ha hả, nhưng Trần Đại Toàn cũng nói trúng tâm ý của hắn, nên gật đầu: "Có thể, nhưng Chu Thông tu luyện Ngũ Hổ Lực, đã tu tới đại thành rồi, nếu tỷ thí như vậy, thì Tôn Hằng có hơi thua thiệt a!"
Ngũ Hổ Lực cũng là công pháp cơ sở của Tam Hà Bang, chỉ có điều, nó còn mạnh hơn Mãng Viên Công một chút, hơn nữa còn có thể tăng khí lực.
Dưới góc nhìn của hắn, thì cho dù Tôn Hằng có trời sinh thần lực, cũng không thể so với Chu Thông được.
"Không sao!"
Tôn Hằng ngược lại cười mở miệng: "Nếu là so khí lực,
Thuộc hạ không ngại. Với lại, ở Thanh Dương Trấn của ta, không ai có khí lực lớn hơn ta cả."
Nếu như muốn đứng vững gót chân ở Tam Hà Bang, thì giấu dốt là không được, chỉ có thể triển lộ thiên phú của mình, mới có thể có thêm ưu thế.
"A!"
Tô Chung nhíu mày lại: "Xem ra, ngươi rất có lòng tin với chính mình a!"
Hắn dùng tay nâng cằm, hơi nghiêng đầu: "Nếu như vậy, ta đây bỏ ra mười lượng bạc, đặt ngươi thắng. Tôn Hằng, đừng để cho ta phải thất vọng a!"
"Tô thiếu gia thật hào phóng!"
Có người ở bên phụ họa: "Vậy tiểu nhân muốn ra năm trăm đồng tiền. Đặt Chu đại ca thắng."
"Ta ra ba trăm đồng tiền, cũng đặt Chu đại ca thắng."
"Ta đặt sáu trăm..."
"Ta cũng đặt năm trăm..."
Đám người vui vẻ hối hả hẳn lên, trong chớp mắt bầu không khí trở nên nhiệt liệt, ngoại trừ hai người đặt Tôn Hằng, thì đa số đều đặt Chu Thông.
Mà hai người đặt Tôn Hằng, chỉ bỏ ra có một trăm đồng tiền, bọn họ cũng mong may mắn xảy ra thôi.
"Các ngươi a!"
Tô Chung nhẹ nhàng chỉ mọi người, cũng không quá để tâm, sau đó giơ tay lên: "Dọn tiệc, mang một cái bàn dài tới đây!"
Hắn ra lệnh một tiếng, thì ngay lập tức có một đám người khiêng một cái bàn dài tới, để cho Tôn Hằng, Chu Thông vật tay với nhau, những người còn lại thì tụm lại một chỗ, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hai người.
"Chuẩn bị!"
Tô Chung cũng không có khí độ của đại thiếu gia, đứng cùng một chỗ với đám người này, ra lệnh.
"Bắt đầu!"
"Kẽo kẹt..."
Tay của bọn hắn căng ra, cái bàn kia liên tục phát ra âm thanh kẽo kẹt.
"Cố gắng lên! Cố gắng lên!"
"Chu Đại Ca cố gắng lên!"
"Người mới tới, cố gắng lên a!"
Vượt ngoài dự đoán của mọi người, Chu Thông không dễ dàng thắng được, mà hai người lâm vào thế giằng co.
Hai tay của bọn hắn kéo căng, liên tục lắc lư, Tôn Hằng sắc mặt không thay đổi, nhưng nhìn qua giống như cũng đã dốc toàn lực.
Mà biểu hiệu của Chu Thông, thì ngày càng không tốt, thậm chí trên trán của hắn, đã bắt đầu túa mồ hôi.
"Được!"
Tô Chung hưng phấn mở to mắt, cao giọng trầm trồ khen ngợi: "Tôn Hằng, cố gắng chịu đựng, Chu Thông sắp thua rồi…"
"Răng rắc..."
Lời của hắn còn chưa dứt, thì một tiếng giòn vang vang lên, cái bàn làm điểm tựa cho hai người vật tay đã sụp đổ, vỡ làm đôi.
"A!"
Tô Chung buồn bực, đột nhiên vỗ mạnh đùi của mình: "Cái gì vậy! Sắp thắng rồi mà!"
Mà những người khác, thì là vẻ mặt vui mừng.
Bọn họ đều nhìn ra được, Chu Thông gần thua rồi.
"Tôn Hằng đúng là trời sinh thần lực a!"
Chu Thông thở phì phò, liên tục xoa cổ tay của mình, kinh ngạc nhìn Tôn Hằng: "Khí lực của ngươi, ta bội phục!"
"Chu huynh quá khen."
Tôn Hằng chất phác cười: "Ta không có sở trường gì khác, chỉ có một thân khí lực này thôi. Nếu như cái bàn đã hỏng, thì coi như chúng ta bất phân thắng bại đi."
  ...
"Cha!"
"Cha!"
Trên con đường cạnh sông, hai con Thanh Tông Mã đang phóng rất nhanh, để lại sau lưng là một đám bụi mù.
"Xuyyyyyy!"
Trần Đại Toàn kéo dây cương, dừng ngựa lại, sau đó giục con ngựa đi tới gần bờ sông, chỉ về một cái đình nhỏ cách đó không xa: "Dọc theo mười dặm kênh mương này, chúng ta có mấy trạm đóng quân, trông coi những người chèo thuyền, những người này đều đã đăng ký danh sách trong bang rồi. Nếu như gặp ai chưa đăng ký, thì đừng có khách khí!"
Tôn Hằng nhìn cái đình nhỏ kia, bên trong có mấy người chèo thuyền đang ngồi ở đó, chờ thuyền đi qua thuê làm người chèo thuyền, hắn yên lặng gật đầu.
"Đi!"
Trần Đại Toàn nhìn thấy Tôn Hằng đã rõ ràng công việc này, kéo dây cương, phóng về phía trước:
"Nhiệm vụ của chúng ta, là trông coi đường sông này, trợ giúp quan phủ lấy lương thảo, thuế ngân, kiểm tra thuyền qua lại."
"Ngoại trừ việc liên quan tới quan phủ, thì những thứ khác đều do chúng ta tự định đoạt. Thuyền đi qua chỗ này, cũng nên hiếu kính lên Tam Hà Bang một chút."
Trong giọng nói của Trần Đại Toàn, còn mang theo vẻ tự hào.
"Con mẹ nó!"
Đang chạy tới trước, thì sắc mặt của Trần Đại Toàn đột nhiên thay đổi, kéo dây cương, phóng tới một chỗ cách đó không xa.
Ở nơi đó, có một đám người đang cố sức kéo một chiếc thuyền to lớn, nhân số không nhiều lắm, nên hơi quá sức.
Mà lúc này, có một người kéo thuyền ngồi xổm xuống, dường như dùng quá sức rồi, nên không kéo được nữa, dẫn đến việc cả đám người kia đều phải ngừng lại.
"Bốp!"
Một cây roi bay lớn, đập mạnh xuống, rơi vào cái lưng trần của người kéo thuyền đó.
"Đồ mất dạy, dám không làm sao? Ngươi có biết đây là thuyền chở lương thực không, vẫn còn dám lười biếng?"
"Đại nhân, đại nhân!"
Người chỉ huy đám người này nhìn thấy Trần Đại Toàn, đột nhiên biến sắc, vội vàng quỳ xuống dập đầu, liên tục xin tha thứ: "Lão Giang không phải cố ý lười biếng đâu, gần đây hắn bị tiêu chảy, nên không chịu được lâu."
"Còn dám cãi lại?"
Trần Đại Toàn nhăn mặt lại, tiếp tục vung roi đánh.
"Bốp!"
Tôn Hằng xuất hiện bên cảnh hắn, đưa tay ngăn lại cây roi này, nhẹ nhàng lắc đầu: "Trần huynh, được rồi, nếu khiến hắn bị thương thì phiền toái hơn."
"Ha ha..., Tôn huynh đệ nói có lý."
Trần Đại Toàn liếc nhìn Tôn Hằng một cái, không tức giận, mà cười tủm tỉm thu roi lại, hắn cũng biết bối cảnh của Tôn Hằng không bình thường, nên không muốn vì việc này mà đắc tội Tôn Hằng: "Các ngươi nghe đây, đây chính là Tôn huynh đệ mới được bang phái phân tới, về sau nhớ kỹ, hắn sẽ thường xuyên tuần tra dò xét nơi này, nếu như phát hiện được ai lười biếng?"
"Chát!"
Roi dài quật vào trong không khí, phát ra tiếng kêu vang giòn.
"Đánh chết khỏi nói nhiều!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.