"Rầm rầm..."
Trong đống phế tích của một gian phòng, tiếng gỗ vụn khẽ vang lên, các mảnh tường đất đổ sụp khẽ động đậy, một bóng người chậm rãi đứng lên từ trong đống phế tích này.
Thanh Dương Trấn sau khi trải qua một đêm hỗn loạn hôm qua, lúc này mặt trời đã chiếu rọi khắp thị trấn.
Những tên đạo phỉ đã càn quét thị trấn rồi mang theo vô số của cải, biến mất không còn tăm tích, chỉ để lại những đống phế tích và xác người đầy trên đất.
Quét mắt nhìn, những căn nhà mới hôm qua còn nguyên vẹn, mà chỉ sau một đêm đã sụp đổ không còn ra hình dạng gì.
Từng đống gạch, gỗ sụp đổ, vách tường cháy đen do bị lửa hun, đập vào mắt của Tôn Hằng, là một mảng hỗn độn như vây.
Tiếng khóc nỉ non, từ nơi xa truyền đến, âm thanh này rất bi thảm, giống như đã khóc đến kiệt sức vậy.
Tôn Hằng lắc mạnh, phủi hết bụi đất ở trên người, sắc mặt của hắn trở nên âm trầm.
Nhìn thấy cảnh tượng thê lương trước mắt này, thì bất cứ ai cũng không có thể bảo trì tâm trạng sung sướng được.
Thở dài, Tôn Hằng đột nhiên nhíu mày.
Có lẽ, vẫn có người ngoại lệ!
"Vương Tam, ngươi không thể như vậy a!"
Trong một gian phòng cũ nát, một vị lão già đang nằm rạp xuống đất, ôm lấy chân của một người rồi bi phẫn kêu: "Đó là tiền quan tài của hai vợ chồng nhà ta!"
"Lão già, cút ngay cho ta!"
Tên nam tử họ Vương mặc quần áo bông, sắc mặt hung ác, đạp ngã lão già kia, hắn giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1478021/quyen-1-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.