Thiên Nhận Phong, chỉ cái tên thôi cũng đã có thể miêu tả hết địa hình ở đây, nhìn tựa hàng ngàn lưỡi kiếm đang dựng đứng sừng sững, như muốn đâm thẳng lên trời vậy. Mỗi lưỡi kiếm chính là một ngọn núi nhỏ, rồi lại có tầng tầng lớp lớp chỏm núi nhỏ khác xếp xung quanh, như đang bảo vệ ngọn núi cao nhất.
Ở nơi này vách núi vách đá san sát nhau, chim muốn bay qua còn khó, nhìn rậm rạp như cỏ cây vậy, còn phía dưới chính là vực sâu ngàn dặm.
Nơi này cũng là cấm địa của người miền núi, người hái thuốc, rất nhiều năm chưa ai dám đến đây cả.
Mà ở nơi như thế này, gần đỉnh núi của ngọn núi lớn nhất, lại có mấy cái nhà gỗ đơn sơ được xây ở giữa rừng thông.
"Đánh đi!"
"Bốp... Bốp..."
Âm thanh quát tháo, đập nện không ngừng vang lên.
Lại thấy ở một chỗ bằng phẳng, một vị đại hán đang ở trần, người đứng thế trung bình tấn, để mặc cho hai người đại hán khác dùng côn bổng, toàn lực đập vào lưng của mình.
Kích thước của những cây côn bổng trong tay hai vị đại hán kia tầm khoảng cánh tay, toàn thân bóng loáng, được chế tạo bằng một loại gỗ rất cứng rắn, nặng ngang với sắt thép.
Cây côn bổng như thế, không ngừng đập nện vào người đại hán kia, hai người cầm côn bổng thì đầu đầy mồ hôi, mà người bị đánh thì không bị sao cả, lại còn đang thúc giục hai người bọn họ tăng thêm sức lực.
Thấy tốc độ của hai người này càng chậm, đại hán đang thủ trung bình tấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1477994/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.