"Ba năm thử việc, năm năm học việc, tất cả tám năm, sau đó bọn ngươi có thể tự phụ trách công việc của mình."
Lúc này Tôn Hằng đã nằm thẳng trên giường, nhưng vẫn còn suy nghĩ về lời nói của thanh niên tên Hàn Lâm kia.
"Đến lúc đó, ngươi mới trở thành đệ tử chính thức của sư phó, thời gian rảnh rỗi có thể nghiên cứu y thuật, không hiểu cái gì cũng có thể hỏi sư phó, khi nào ngươi làm cho sư phó hài lòng, lúc đó ngươi sẽ được xuất sư!"
"Vậy nếu như sư phó một mực không hài lòng thì sao?" Thạch Thiếu Du hỏi.
"Một mực không hài lòng?"
Hàn Lâm cười lạnh: "Vậy ngươi sẽ ở đây cả đời! Ít nhất không lo ăn uống."
"Hàn sư huynh."
Tôn Hằng chắp tay: "Không biết Ngoại Vụ học đồ như ta, đường ra như thế nào?"
Những gì hắn vừa nói, đều nói cho Nội Vụ học đồ, Ngoại Vụ học đồ tất nhiên tình huống sẽ khác.
"Đường ra?"
Hàn Lâm tiếp tục cười lạnh: "Có khả năng nuôi sống gia đình của ngươi, chính là đường ra của các ngươi, vậy chưa đủ sao! Đương nhiên, nếu như ngươi có tư chất xuất sắc, luyện tốt võ công, cũng có thể xin vào quận thành."
"Võ công!" Tôn Hằng hai mắt sáng lên.
"Ừ, một tháng sau, sẽ có người dạy các ngươi một môn võ công, có thể tăng cường sức mạnh."
Hàn Lâm để hai tay ra sau lưng, không muốn nói tiếp: "Tóm lại, về sau các ngươi sẽ biết, thời gian các ngươi ở đây còn dài, đừng vội!"
"Võ công..."
Nằm trên giường, Tôn Hằng lẩm bẩm.
"Ngươi tên là gì?"
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1477969/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.