"Ò ó o o..."
Tiếng gà trống gáy, khi Mặt Trời còn chưa mọc, tiếng gáy đã vang vọng cả một khoảng trời của thôn xóm nhỏ.
Nằm ở trên giường gỗ, Tôn Hằng mở to hai mắt.
Xung quanh nhà đều là gỗ, nóc nhà làm bằng rơm, trên đó một con nhện đang chăm chỉ đan lại hang ổ của nó, nó làm vậy ít nhiều cũng tính chiếm chỗ ở của người khác còn gì.
Xuyên không rồi!
Tôn Hằng lại lần nữa trừng mắt nhìn lên trần nhà. Cho dù hiện tại hắn đã xuyên không đến thế giới này cũng được hai năm rồi, nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.
Cái thế giới này còn lâu mới sánh được như những gì trong sách hay viết về dị giới.
Ở đây, "quần áo chẳng đủ che thân" không còn đơn thuần là một câu thành ngữ, mà chính là hiện thực. Một nhà bốn người chỉ có hai bộ quần áo là chuyện hết sức bình thường.
Còn về lương thực, mỗi ngày ở đây, điều cần nghĩ ngợi không phải là hôm nay nên ăn gì mà là ăn gì để có thể sống. Người nơi này một năm thì nửa năm phải chịu cảnh đói. Khi mùa đông tới, một nhà chết đói mấy người, cũng là chuyện hết sức bình thường.
Còn về nơi ở, nhà ở đây toàn là nhà tranh, bị gió lùa quanh năm, mưa một cái thì trong thôn không nhà nào là không bị dột.
Nhưng vẫn chưa hết. Còn về đi lại, nơi đây không có phương tiện gì khác ngoài đi bộ. Ngoại trừ dựa vào đôi chân của mình, căn bản không còn lựa chọn nào khác.
Các loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1477963/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.