Chương trước
Chương sau
“Tiểu Mai, ngồi xuống từ từ nói cho ta nghe, rốt cuộc đã nghe được những chuyện gì?” Suy nghĩ một cái, Ly Ca Tiếu đem Tiểu Mai đè trên ghế.
“Vốn là Sài Yên nha đầu kia khơi mào trước, nói huynh cùng với Mã Thừa Ân……với nhau, ta không tin, mới vừa cùng nàng dò xét Mã Thừa Ân, kết quả…….tức chết ta, hắn nói đó là chuyện giữa hắn và huynh chúng ta không cần thiết phải xen vào, còn nói nếu huynh thích Tam Nương đã sớm cùng Tam Nương thành thân, huynh thật sự không nhìn thấy dáng vẻ của hắn lúc đó, thật đắc ý, nếu không phải là hắn đang bệnh ta hận không được cho hắn quả đấm!”
Vừa nói, Tiểu Mai siết quả đấm nghiến răng nghiến lợi đập lên bàn một quyền, sau đó đôi mắt gắt gao nhìn Ly Ca Tiếu.
Mã Thừa Ân hiện tại không an phận như trước, cùng hắn dây dưa một chỗ lâu như vậy dĩ nhiên không thể giấu được đám người Tiểu Mai, chẳng qua hiện tại không phải lúc để mọi người biết chuyện này.
“Ca ca, có phải huynh không lừa gạt đệ, đệ không đoán được tâm tư của huynh, chúng ta quen biết nhau mấy năm nay, hôm nay đệ muốn nghe một lời nói thật của huynh!” Nếu ngày thường đánh chết hắn cũng không tin, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngày hôm nay của ca ca, không có gương mặt châm chọc, cười một tiếng cho qua hay là lạnh nhạt im lặng cũng không có, chỉ là sầu mi khóa chặt, đây mới chính là điều khiến tâm hăn hoảng.
“Nói thật, Tiểu Mai, lúc này ta không biết phải trả lời đệ như thế nào!” Hắn có thể lừa gạt y, nhưng Tiểu Mai thật sự coi trọng câu trả lời, hắn làm sao có thể lừa gạt đây, cho dù có lừa gạt, nỗi khổ trong lòng ai có thể hiểu.
“Sao lại không biết nên trả lời thế nào, ca ca, cho dù huynh có đoạn tụ, cũng không nên coi trọng tên khốn Mã Thừa Ân đó!” Nghe xong lời này, Tiểu Mai nhảy lên, gương mặt hung tợn, hai bước tiến tới nắm lấy cổ áo Ly Ca Tiếu, hoàn toàn là một bộ dáng muốn đấm cho hắn một đấm.
Ly Ca Tiếu bất đắc dĩ cười cười, nhìn quả đấm dừng ngay trước mặt mình, hồi lâu đưa tay đem nắm đấm kia rời đi.
“Tiểu Mai, đệ phải nghe lời thật của ta, ta chỉ có thể nói, từ trước đên nay cảm giác của ta với Tam Nương thủy chung không phải là yêu, ta không cùng nàng thành thân cho tới bây giờ là vì không muốn hại nàng, về phần Mã Thừa Ân, cảm giác này ta không hiểu được, trước kia ta chưa từng gặp qua, có lẽ ban đầu không nên trêu chọc hắn, cũng sẽ không rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan như ngày hôm nay.”
“Tiến thoái lưỡng nan………..hắn nói như vậy cũng không sai, các ngươi thật trùng ý với nhau………….! ha ha….ha ha……….., ngươi không phải là ca ca ta, Ly Ca Tiếu, ngươi đối xử như vậy với Tam Nương, ta không quen biết ngươi, coi như ta chưa từng quen biết ngươi!” Nắm đấm không buông xuống, mà hung hăng đấm vào bụng Ly Ca Tiếu, sau đó đẩy người sang một bên, Tiểu Mai không quay đầu lại mà vọt ra khỏi phòng.
Buồn bực, Ly Ca Tiếu ngồi dưới đất, lẳng lặng nhìn cánh cửa đang rộng mở, lời thật một khi đã nói ra, có một số việc không phải muốn ngăn cản là có thể ngăn cản được, một khắc kia hắn cũng không hiểu, tiến thoái lưỡng nan rốt cuộc là cái gì, hắn đến cuối cùng cũng chỉ là một người phàm!
Đưa đi một, lại tới một, tầm mắt chống lại con mắt kia, đầu óc Ly Ca Tiếu oanh một tiếng nổ tung, tính trước tính sau cũng không nghĩ tới người tới lại là Mã lão phu nhân, nhìn lão nhân từng bước từng bước đi tới, hắn cư nhiên không thể động đậy, không cần dối gạt mình, mới vừa rồi Tiểu Mai nói to như vậy người ngoài cửa tự nhiên có thể nghe rõ ràng.
Dập một tiếng, Mã lão phu nhân quỳ gối trước mặt hắn, cặp mắt kia cứ như vậy nhìn hắn, lệ trên mắt suýt nữa chảy ra, sau đó thanh âm già nua vang bên tai.
“Ly đại hiệp, buông tha cho……..con trai ta đi!”
“………….!” Im lặng hướng về phía lão nhân, Ly Ca Tiếu muốn đưa tay đỡ người, lại bị lão phu nhân đẩy tay ra.
“Con trai ta thật ngốc, trước kia vì Ngôn Chi mà phá hủy bản thân mình, hiện tại…….ta biết, hắn đối với ngươi có tình cảm, nghiệt duyên này ta không hận ngươi…….thật sự mới vừa rồi cái gì ta cũng không nghe thấy…………, ta thật có lỗi với lão gia, có lỗi với tổ tông Mã gia, ta nghe Tam Nương nói, ngươi vào phủ là vì muốn trả thù cho công tử họ Lương đó, ngươi lấy mạng ta đi, bỏ qua cho Thừa Ân, bỏ qua cho con ta!”
Báo thù, hắn đã sớm quên lãng, hôm nay nhắc lại lời này, hắn chỉ có thể hối hận, thì ra hại một người thật sự  sẽ có báo ứng.
“Lão phu nhân muốn ta làm thế nào………!” Hướng về phía lão nhân già nua, Ly Ca Tiếu mặt không đổi sắc.
“Bỏ qua cho hắn, đừng để cho hắn đi chịu chết………….chỉ cần hắn không tìm thấy ngươi, chỉ cần hắn tuyệt đi ý niệm kia, mười năm hay hai mươi năm, hắn một ngày nào đó nhất định sẽ hết điên!” Tính tình con trai mình như thế nào lão phu nhân hiểu rõ ràng, nhưng cả đời này cũng không thể để cho bọn họ cùng một chỗ, tại sao Tiếu Tiếu ban đầu lại là nam nhân.
Ngay sau đó lão phu nhân tựa hồ nghĩ tới cái gì, vội vàng nói thêm:
“Ngươi cũng nên thành thân đi, ngươi hiện tại chẳng qua chỉ là nhất thời hồ đồ, chờ ngày nào đó hối hận muốn ở bên Thừa Ân thì phải làm sao, ta van cầu ngươi, buông tha cho hắn đi, ngươi còn có Tam Nương, một cô nương tốt như vậy, ngươi làm sao có thể phụ người ta!”
Nhắm lại hai mắt mình, để cho thế tục hết thảy lần nữa gõ cho tỉnh, cả đời này, hắn không nên lại có tình yêu, tình cảm kia sẽ hại người, có lẽ chấm dứt vụ án này, hắn nên đi!
“Hắn đi đầu án là vì lê dân bách tính, ta sẽ đem hết toàn lực để giúp hắn còn sống trở về…….sau đó ta sẽ rời đi! Mã lão phu nhân, người đứng lên đi, ta chỉ có thể làm được những việc này thôi…………!” Không cần lại giằng co nói gì nhiều, chỉ cần hắn rời đi, lão nhân quật cường sẽ đứng lên.
Chống thân thể lên, Ly Ca Tiếu xốc lên một bên y phục đi ra khỏi phòng.
Hồi lâu sau, lão phu nhân đứng lên, dựa vào vách tường đi ra khỏi phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.