Chương trước
Chương sau
Ứng Vô Cầu đã chết, Nghiêm Tung lại thất thế, thiên hạ này sẽ trở nên thái bình sao?
Thiên hạ này nếu thái bình dù chỉ một ngày, Nhất chi mai sẽ không cần phải tồn tại.
“ Ca Ca, Huynh thử nói xem tại sao quan lại trong triều đình toàn một lũ tiểu nhân đê tiện khiến cho dân chúng càng ngày càng nghèo khổ như vậy, chẳng lẽ Hoàng thượng không nhìn thấy sao?”.
“ Tiểu Mai, những chuyện ai cũng biết chưa chắc Hoàng Thượng đã biết?” Mặc dù bị Tam Nương quản lý chặt chẽ, nhưng cảm giác trộm uống rượu, tư vị càng sâu một bậc.
“Ca Ca, huynh uống ít một chút đi, nếu không Tam Nương lại nói đệ không khuyên nhủ huynh” Vừa nói vừa đoạt lấy hồ lô rượu, một năm nay Tam Nương càng ngày càng quản ca ca chặt chẽ, cũng may mắn là hắn không bị nữ nhân quản, vừa nghĩ Tiểu Mai vừa chậc lưỡi.
“Mới uống chưa được một nửa, không sao, Tiểu Mai, mang qua đây!” rượu ngon hơn sinh mệnh, muốn hắn bỏ rượu thật sự là kỳ tích nam khan.
“Đã nói là không cho uống, huynh còn trộm uống, lại còn uống nhiều hơn bình thường như vậy, Ta giấu rượu ngay cả Sài Hồ cũng không tìm ra, huynh thật là càng ngay càng giỏi!” Bước chân nhẹ như phi yến, không phải là Yến Tam Nương thì còn ai vào đây.
“Tam Nương, ta đã thay tỷ quản hắn, bầu rượu này cho tỷ, đồ của ta đâu?” Tiểu Mai cười ha hả chạy đến, một tay giao ra bầu rượu, một tay còn lại trống không trưng ra vẻ mặt chờ đợi.
“Cho đệ, Tiểu Mai, dạ minh châu cống phẩm, đây chính là cực phẩm a, bảo bối trong kho tàng của Thiết tướng quân, coi như xứng với đệ đi!” dương dương đắc ý, Tam Nương từ trong người lấy ra một hạt châu không hề nhỏ.
“Oa….quá đẹp, đệ thích, đệ thích, cái này vừa sáng vừa bóng mờ, quá đẹp, đệ thích!” Cầm hạt châu, ánh mắt Tiểu Mai cũng mau cười, mặc dù nói trong nhà hắn có mỏ vàng, nhưng cái tính thích châu báu này vẫn là không thay đổi.
“Nói chuyện chính sự đi, Tam Nương, muội đã hỏi thăm rõ ràng, Mã Thừa Ân thật sự là môn hạ của Thiết tướng quân, vậy lại lịch của hắn ra sao?”
“Đúng, muội nghe nói trước kia vì thiên kim Chúc gia nên hắn mới dưới trướng Thiết tướng quân, người này trước kia vốn là người lương thiện, văn tài cũng rất xuất chúng, chẳng qua sau đó biết được Chúc tiểu thư thích đại sự huynh phái Tiêu Dao, rồi lấy hắn, lại cùng Đại sư huynh chết vì tình, việc này khiến Mã Thừa Ân chịu sự đả kích lớn, tính tình đại biến, bắt đầu không chừa một thủ đoạn nào dần đi lên, cho tới bây giờ hắn trở thành Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ” Thật đáng tiếc cho một gương mặt tuấn tú như vậy, nếu nhìn không rõ ràng sẽ không nhận ra hắn có một vết sẹo trên mặt, triều đình từ trước đến nay đều là những tên phế vật bụng to mập ú, khó có được một người khôi ngô tuấn tú như hắn, nhưng đáng tiếc lại là một kẻ ngoan độc.
“Ca Ca, huynh cho rằng việc huyết tẩy phủ An thái thú lần này là do Thiết tướng quân đứng đằng sau ra lệnh?”
“Thiết tướng quân và An Thái thú cũng không có va chạm hay hiềm khích gì, việc này có chút kỳ quặc…Tam Nương, muội cảm thấy An Minh Thái là người như thế nào?”
“Quá bình thản, từ lúc hắn chạy tới đây tìm chúng ta giúp đỡ vẫn luôn là phong thái bình thản như vậy, lúc nào nhốt mình trong phòng, lại không nói không buồn, ngược lại viên quản gia đi cùng hắn còn lộ ra vẻ bi phẫn hơn hắn”.
“Vậy vụ làm ăn này rốt cuộc là chúng ta có nhận hay không, nếu không nhận, ta đây còn nhiều việc phải làm a”
“Nhận, chúng ta sẽ tìm đến tân chỉ huy sứ Cẩm y vệ!”
Mã Thừa Ân, thì ra hắn chính là kẻ đã bức tử con trai nghĩa huynh.
Một ngụm rượu đi xuống người, tình cảm xưa cũ hiện ra trước mắt, ai có thể nghĩ rằng năm đó y đưa Trọng Sơn đi Tiêu Dao phái lại không còn cơ hội gặp mặt lần nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.