Tôi ngồi đó, trừng trừng nhìn gã đàn ông, người chồng bội tín khác thường của tôi. Anh ta là kẻ dối trá đến lạ lùng. Rồi hạ mắt xuống vỉa hè, vai tôi sụm xuống. Cả cõi nhân gian dường như chậm hẳn lại, tiếng nhạc trong không khí, âm thanh của xe cộ.
Đây là nghi thức. Tôi đã hiến cho Paul mọi thứ có thể. Tình yêu, công việc, thanh danh của tôi. Giờ đây, tôi chỉ còn lại một số 0 tròn trĩnh.
Tôi vẫn còn ngồi đó, đau đớn thì con gái Paul lại xuất hiện. Người giữ trẻ mà Paul nói đứng cách đó vài bước với một đứa trẻ khác, mới lẫm chẫm và chiếc xe của Caroline.
- Bố ơi! - Nó gọi. - Ảnh đâu ạ? Con muốn cho cô Imelda xem ảnh.
- Không phải lúc này, con yêu, - Paul nói với đứa bé. - Để sau, con nhé.
- Nhưng chúng nó là các em của con, - con bé nói và rút một bức ảnh đen-trắng khỏi túi áo khoác của Paul trước khi anh ta kịp ngăn lại. Bức ảnh rơi xuống đất lúc Paul cố giằng lại.
- Bố ki bo lắm, - cô bé lên bốn bĩu môi nói. - Con muốn Imelda nhìn thấy các em sinh đôi mới của con mà.
Mắt tôi căng lên trong hốc mắt. Gì thế này!
Paul nhìn trân trân xuống tấm ảnh nhỏ, vuông vắn, yết hầu anh ta nhô lên thụt xuống.
- Cho cô ấy xem sau, Caroline, - Paul quát. Imelda nhìn anh ta rồi nắm vội bàn tay Caroline và kéo đi.
Tôi cúi xuống nhặt tấm ảnh quý giá khỏi vỉa hè. Tôi gật đầu một lần, rồi hai lần.
Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-ruou-pha-voi/739082/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.