Vài giờ sau, tôi đứng trong bóng tối ở công viên Battery, cực Nam Manhattan.
Manhattan, cha tôi hay nói trước khi chúng tôi bắt đầu những cuộc tản bộ ba lần một tuần ở chính công viên này. Guồng quay vĩ đại nhất trên đời.
Bài tập thể dục hàng ngày sau khi nghỉ hưu của ông gồm đi xe điện ngầm từ đây đến ga cuối, đi bộ qua Broadway, xem ông đi được bao nhiêu dặm đường bê tông của Manhattan thì mệt và nhảy lên xe điện ngầm về nhà. Suốt thời gian học ở trường Luật, tôi đi cùng ông mỗi khi có dịp. Lắng nghe ông kể về các tội ác, những vụ bắt giữ xảy ra trên vô số giao lộ. Chính từ một trong những cuộc tản bộ với cha khiến tôi muốn trở thành cảnh sát hơn là luật sư. Tôi muốn được giống cha.
Chính ở nơi này, bắt đầu chuyến đi bộ một mình, cha tôi đã mất vì một cơn đau tim. Dường như ông không có cách nào khác là dạo qua các nẻo đường trong thành phố mà ông đã phục vụ và yêu quý.
Tôi để bản báo cáo của FBI dựa vào chấn song han gỉ trước mặt lúc lắng nghe những làn sóng mơ hồ vỗ vào cầu tàu bằng bê tông.
Chỉ khi nào con hoàn thành trò chơi đố chữ gay cấn nhất này, cha ạ, tôi nghĩ.
Con đã được giao phó một thứ bất thường. Câu chuyện đời con gần đây.
- Con phải làm gì hở cha? - Tôi thì thầm lúc nước mắt chảy dài trên má. - Con không biết làm gì bây giờ.
Tôi biết chính xác chỉ có hai lựa chọn.
Tôi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-ruou-pha-voi/739068/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.