Trên đường về nhà, tôi gọi cho Keane, báo với ông là tôi chóng mặt và xin nghỉ ốm một ngày. Lúc tắt máy, tôi nhận ra đây là một trong những lần đầu tiên trong khoảng thời gian này, tôi nói thật với ông.
Lúc mở cửa căn nhà vắng vẻ, tôi cảm thấy như bước vào hầm mộ. Tôi quyết định chạy bộ và lên thay quần áo. Tôi lái xe đến công viên Tibbetts Brook cách đấy dăm phút và chạy hai vòng như thường lệ quanh hồ. Chà, một buổi chiều tuyệt đẹp. Trong sáng tuy còn hơi lạnh. Thật hoàn hảo cho một cuộc chạy. Tôi còn phát hiện một con sếu đứng trong rặng hương bồ ven bờ lúc tôi chạy không nghỉ.
Nhưng sau đó, lúc ngồi sau tay lái chiếc Mini trong bãi xe, đẫm mồ hôi, tôi lại thấy mọi sự ngổn ngang.
Về đến nhà, tôi kiểm tra máy nhắn tin trống rỗng rồi rót một cốc vang cho dịu thần kinh căng thẳng. Lúc đó, tôi chợt nhớ ra đứa bé. Cái cốc tuột khỏi tay lúc tôi rót lại vào chai và vỡ thành muôn mảnh.
Một nước hay đấy, thám tử, tôi nghĩ lúc nắm chặt mép bồn rửa lạnh lẽo. Gần đây tôi đã thực sự leo đến đỉnh sự việc còn gì? Tôi đã giữ vững mọi thứ rất khéo.
Nhìn xuống những mảnh thủy tinh, tôi tự hỏi sao tôi có thể quá quắt với cộng sự của tôi đến thế. Thẳng thừng đe dọa Mike ư? Ai là con mụ nhẫn tâm ở Piper’s Kilt? Chắc không phải là tôi.
Làm sao tôi có thể giữ mọi việc như thế này mãi? Tôi đã bỏ qua sự thực đến dối trá công nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-ruou-pha-voi/739034/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.