Sau tang lễ Scott, lúc gần chín giờ sáng chuông điện thoại reo.
Tôi nằm đó, mong Paul nhấc máy. Từ sau vụ bắn nhau, anh tuyệt vời đến khó tin. Anh xin nghỉ làm và nấu ăn cho tôi, chặn các cuộc gọi tôi, lắng nghe mỗi khi tôi cần trò chuyện. Dường như anh thích thú vai trò làm người che chở và chữa bệnh cho tôi. Tôi cho rằng tập trung vào tôi đem lại hiệu quả tích cực là ít nhất, anh cũng không còn là kẻ say khướt, trần truồng trong gara.
Được coi là người phụ nữ biết điều, nghiêm túc và giỏi giang, thật nhẹ nhõm khi có người săn sóc mình, cho thấy có sự thay đổi.
Chuông cứ reo, reo mãi và lúc giở mình, tôi thấy Paul không ở đó.
Tôi nhấc ống nghe và ngồi dậy.
Tôi tưởng là sếp hoặc Mike. Hay là Hội đồng Trọng tài. Nhưng tôi nhầm hết.
- Lauren à? Xin chào, bác sĩ Marcuse đây. Tôi mừng vì cô có nhà.
Tôi nhún vai, đợi nghe tin xấu.
- Đừng lo, Lauren. Thư giãn đi, - bác sĩ Marcus nói. - Đã có kết quả xét nghiệm rồi, tất cả đều tốt.
Tôi ngồi đó, giơ ống nghe đang huyên thuyên ra xa cái đầu bị thương.
- Cô hoàn toàn khỏe mạnh, Lauren ạ. - Bác sĩ nói tiếp. - Thực ra còn hơn cả khỏe nữa kia. Tôi mong cô ngồi xuống. Cô không ốm gì hết, cô... đã có thai.
Nhiều giây trôi qua. Thật là nhiều. Mỗi giây đầy ắp sự yên lặng cứng nhắc.
- Lauren? - Tôi nghe thấy bác sĩ Marcus nói khẽ. - Cô vẫn ở đấy chứ?
Tôi thấy mình chầm chậm ngả ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-ruou-pha-voi/739030/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.