Sáng hôm sau, tôi mặc quần áo thật nhanh sau khi Paul đi làm. Thực ra, tôi cố đợi anh ra đi. Chính xác hơn thì: tôi không thể đợi để Paul đi.
Lúc định ném xắc vào chiếc Mini, tôi chợt nhớ ra Jeff Buslik nói về khẩu súng dùng giết Scott. Nó là vật chứng then chốt của vụ này.
Tôi ra khỏi xe và chạy vội về nhà kho để dụng cụ, một câu hỏi duy nhất quay cuồng trong đầu tôi.
Tôi sẽ ném khẩu súng này vào sông Hudson, sông Đông hay Harlem?
Nhưng vừa mở khóa nhà kho, tôi khó mà tin nổi. Ngay trong những giấc mơ hoảng loạn nhất, tôi cũng không thể ngờ được.
Chỗ có túi đựng vật chứng rỗng tuếch! Chỉ còn không khí.
Tôi nhìn phía sau những cái cào, những bao phân bón, can nước. Không có khẩu súng. Không có những khăn giấy đầy máu. Không có gì hết.
Giờ thì làm gì đây?
Tôi đứng trân trân tại chỗ mà nhìn, tự hỏi Paul có thể làm gì với khẩu súng giết người. Anh đã vứt nó đi lúc trở lại ôtô? Nếu không, thì ở đâu?
Nó làm tôi rất lo. Vũ khí giết người vẫn còn ở đâu đây, trên đó có dấu vân tay của Paul.
Tôi đứng đó, ruột gan cồn cào khi chú ý đến cái xẻng. Đầu lưỡi xẻng thâm đen. Tôi sờ vào đấy. Nó ướt bùn. Tôi mang nó ra khỏi kho và chạy ra sân sau.
Nếu tôi là Paul, tôi sẽ chôn vũ khí giết người ở đâu? Tôi nghĩ.
Tôi cho là sẽ giấu ở nơi nào gần gần. Ở nơi có thể liếc qua cửa sổ cũng thấy và ở khu vực không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-ruou-pha-voi/739018/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.