Ơn Trời, nhờ hệ thống điều khiển phanh điện tử, tôi nghĩ lúc chiếc Mini Cooper của tôi sát đèn hậu cái xe cứu thương bóng loáng đỗ trước phòng cấp cứu bệnh viện Lawrence.
- Bệnh nhân bị đánh ở đâu? - Tôi hỏi cô y tá tóc đỏ, chải chuốt ngồi sau bàn đón tiếp và phân loại bệnh nhân.
- Lạy Chúa tôi! Chị bị đánh? - Cô ta nói và tờ People tuột khỏi lòng lúc cô ta đứng dậy.
Tôi nhìn quanh phòng đợi. Căn phòng vắng ngắt. Lạ hơn nữa, nó sạch bong. Khúc nhạc chiều cổ điển êm ả vọng từ các loa trên đầu. Tôi nhớ ra Bronxville là một trong những ngoại vi đắt giá nhất ở Westchester, là khu lân cận quá ư giàu có của Yonkers[11]. Lawrence chỉ cấp cứu người bị thương vì chơi bóng vợt, thỉnh thoảng một ca hít oxy quá liều, một thiếu nữ ngã ngựa.
Tôi nhìn khắp đây đó trong lúc trở lại bãi xe.
Một người vô danh đẫm máu không thể còn lại ở ngưỡng cửa bệnh viện Lawrence, vì toàn bộ lực lượng cảnh sát Bronxville không có ở đây. Paul đưa Scott đi đâu?
Tôi vắt óc nghĩ đến bệnh viện tiếp theo gần nhất. Tôi quyết định đến Trung tâm Y tế Đức Mẹ Nhân từ ở phía nam đại lộ Bronx River và lại lao ra đường phố ướt át lần nữa.
Xuôi xuống Bronx. Nơi không có chữ ville.
Sau khi chạy xuôi khoảng mươi phút, tôi chú ý thấy những ngôi nhà kiểu thực dân, cửa ra vào ở giữa ở hai bên đại lộ thay bằng những căn hộ kém đẹp đẽ hơn nhiều. Steve McQueen[12] hẳn hãnh diện vì cái kiểu lượn xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-ruou-pha-voi/738986/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.