Chương trước
Chương sau
Văn phong kém nên góp ý để mình sửa nha, mình thấy chap nó cứ sao sao ấy chẳng muốn đăng gì cả. Hắn đuổi theo nó, nó đang rất buồn nên nhất định không chịu nghe hắn gọi. Hắn nắm tay kéo lại. Hắn nhìn nó, đúng là cứng đầu mà. Buồn rầu như vậy mà vẫn cố tình không chịu quay lại làm hòa với nhau. Nó bị hắn kéo bực dọc, gỡ tay hắn ra. Hắn nhìn nó:

- Em buồn như vậy nhưng lại không chịu làm hòa với Ngọc Mai là sao?

- Mặc kệ em, anh đi vào đi, đi theo em nữa em cạch mặt anh đấy!

- Cái gì chứ?...

Nó đi tiếp ra ngoài bãi cát, tiếp tục xây lâu đài cát, mặc kệ hắn. Hắn thở dài, thôi đành kệ nó vậy, còn hơn làm cho nó nổi trận lôi đình. Hắn quay lại chỗ Nhất Nam. Nhìn qua, có vẻ cô cũng đã vào trong, hắn ngồi xuống cạnh Nhất Nam. Hai người nhìn nhau thở dài, khi không lại bị chính những câu chuyện tình cảm làm cho đau đầu. Anh nhìn hắn, lo lắng hỏi:

- Giờ thì sao đây? Không lẽ cứ để như vậy à?

- Chịu, mình vừa bị Mỹ Hà mắng cho một trận xong, tốt nhất là để họ suy nghĩ rồi tự làm hòa với nhau.

- Thôi, đành thế vậy!

Ngọc Mai đã một mình trở về khách sạn. Cô vào phòng đóng cửa lại, tại sao cô lại cảm thấy buồn thế nhỉ? Cô lại nghĩ tới nó, thật quá mà, sao nó lại cứ quản cô như vậy chứ? Cô thở dài mệt mỏi. Cầm bông hoa cúc đang cắm trong lọ, cô giật từng cánh hoa một rồi vứt xuống nền, kèm theo đó là lời nói của mình:

- Mỹ Hà đáng ghét.

- Suốt ngày quản mình.

- Mình không sai, mình chỉ hơi thân với Nhất Nam thôi.

- Làm hòa...

- Không làm hòa...

Ngồi thơ thẩn một mình cuối cùng cũng hết bông hoa. Nhưng nó lại rơi vào chữ: ''Suốt ngày quản mình''... Vậy thì rốt cuộc là cũng chẳng giúp ích được gì. Cô vẫn chưa biết có nên làm hòa với nó hay không. Sao lúc vừa nãy lại cãi nhau cơ chứ, để bây giờ ngồi đây tự kỉ một mình như con điên thế này.

--------------------------------------------------------------------

Nó xây lâu đài cát một lúc cũng chán, đi vào phòng thay đồ thay bộ thoải mái ra rồi ra tấm dù xanh để ngồi nghỉ. Nó uống một ly nước dừa và ăn một ít kem dâu tây, thời tiết ở đây rất đẹp, có chút nắng ấm nên có thể ăn kem được. Chứ nếu như lạnh thì nó không dám đâu, nó rất chi là sợ bị viêm họng và phải uống thuốc. Nhâm nhi một lát tinh thần cũng tốt hơn, nó ngồi một mình rồi ngủ quên mất.

-------------------------------------------------------------------------

''Cộc Cộc''... Dương Ngọc Mễ gõ cửa phòng của Ngọc Mai. Nhỏ cười đểu cáng, sao càng lúc lại càng thuận lợi vậy nhỉ, chưa bao giờ nhỏ cảm thấy kế hoạch của mình hoàn hảo tới như thế này. Ngọc Mai trong phòng đang thu dọn cánh hoa rụng quay ra. Ai vậy nhỉ, cô về một mình mà.

Mở cửa ra, thì ra là Dương Ngọc Mễ. Cô gật đầu chào nhỏ. Nhỏ nói:

- Mình muốn nói chuyện với cậu.

- Ừ, vào trong đi.

Nhỏ vào bên trong, ngồi xuống chiếc ghế sopha. Xem ra vừa rồi cô cũng đã uống khá nhiều nước, đó là vì có một ly nước còn uống dở. Nhỏ gọi người mang thêm một ít nước hoa quả vào. Cô nhìn nhỏ thắc mắc:

- Sao mang vào làm gì vậy?

- Uống nước hoa quả cho sảng khoái tinh thần, giờ mình biết cậu đang thấy buồn sau chuyện vừa rồi. - Nhỏ nói.

- Ừ, cảm ơn cậu.

Nhỏ nhìn cô, cô đã uống rồi, tốt lắm, nước hoa quả uống nhiều sẽ làm số lần đi tiểu tăng lên. Nhỏ cần cô đi vệ sinh một lát. Cô ngồi nhìn nhỏ, gì mà nhìn cô kĩ vậy?

- Mặt mình dính gì à? - Cô tò mò.

- Không, chỉ là mình đang nghĩ về cậu và Mỹ Hà thôi! - Nhỏ giật mình.

- Ừm.

Ngồi một lát, nhỏ cũng đem một số chuyện liên quan đến trang điểm và đồ hàng hiệu để nói với cô. Cô cũng trò chuyện với nhỏ. Ngọc Mai không phải dạng ăn chơi đua đòi nhưng những chuyện làm đẹp cô cũng có am hiểu, bởi vì cô cũng là con gái. Một lát sau cô buồn đi vệ sinh, đúng theo dự tính của Dương Ngọc Mễ. Nhỏ nhìn cô đi khuất, lấy điện thoại của cô để trên bàn nhắn tin cho nó: ''Mình muốn gặp cậu một lát, tụi mình nên nói chuyện về Nhất Nam, gặp mình ở bờ biển!'' Nhếch môi cười, vậy là hoàn thành công việc đầu tiên. Nhỏ lấy mấy tấm hình đã chụp hôm qua nhét vào túi xách của cô, khóa lại. Vậy là đã hoàn thành xong tất cả. Và đương nhiên, nhỏ dùng khăn tay để không để lại chút dấu vân tay nào trên tất cả đồ vật.

Ngọc Mai ra ngoài, cô cười nhẹ, cô hỏi nhỏ:

- Cậu nghĩ mình nên làm hòa với Mỹ Hà không?

- Tất nhiên là có, nhưng phải để cậu ấy bình tĩnh lại đã.

- Ừ.

- À, mình về phòng đây, cũng sắp muộn rồi, mình đi tắm.

- Ừ.

Dương Ngọc Mễ ra khỏi phòng cô, nhỏ bước đi với nụ cười độc ác trên môi. Giờ việc tiếp theo là đi gặp nó. ''Hoàng Ngọc Mai, mày sẽ chẳng bao giờ có cơ hội làm hòa với Lý Mỹ Hà đâu!'' - Nhỏ cười, nhưng không dám cười lớn. Ở chỗ đông người thật sự là phiền toái.

-----------------------------------------------------------------------

Nó đang ngồi gật gù chưa tỉnh ngủ hẳn thì điện thoại rung lên. Làm sao vậy nhỉ? Mở ra xem, là tin nhắn của Ngọc Mai. ''Sao lại là nói chuyện về Nhất Nam?'' - Nó nghĩ. Nó chợt thấy bực mình, Ngọc Mai đang nghĩ cái quỷ gì trong đầu vậy? Nói chuyện về Nhất Nam, cô định để cả hai thêm bất hòa sao? Nó đi ra bờ biển, nhất định phải nói rõ mới được.

Dương Ngọc Mễ đi thẳng luôn ra bờ biển. Nhỏ có mang theo những vật dụng cần thiết cho sự trả thù của nhỏ lần này. Nhỏ thuê một chiếc ca nô biển, xong xuôi đứng đợi nó ra. Nó ra tới nơi nhìn thấy nhỏ thì ngạc nhiên. Cô hẹn nó sao nhỏ lại ở đây? Nó hỏi nhỏ:

- Cậu làm gì ở đây vậy? Ngọc Mai đâu?

- Cậu ấy tới sau, kêu mình ra đây trước.

- Là sao?

- Mình cũng chịu, mà này, cậu đi ca nô với mình một lát không, trong lúc chờ Ngọc Mai.

- Ừ, cũng được.

Nhỏ đưa nó một cái áo phao, nhỏ cũng mặc một cái vào. Sau đó nhỏ leo lên ca nô kéo nó lên theo. Nhỏ mang theo cả nước suối (suốt ngày dùng nước). Bên trong là thuốc gây mê. Nhỏ lái ca nô ra một chút rồi dừng lại, ngồi nói chuyện với nó.

- Nước nè, cậu uống chút đi, để lát đi biển tiếp đỡ mệt.

- Ừ.

Nhỏ nhìn nó, uống rồi sao? Lý Mỹ Hà, mày thật ngu ngốc khi đã tin tưởng rằng tao muốn làm bạn với mày. Nó uống xong, đưa chai nước cho nhỏ. Chợt nó ngáp, nhìn nhỏ, nó thấy mờ đi. Nó hỏi:

- Sao thế này?

- Thuốc mê đó, mày thấy ngon không?

- Cậu...

Nó chợt mất sức, người rũ xuống. Nhỏ cửi áo phao trên người nó ra. Lấy vật cứng đập hỏng ca nô, sau đó ấn nút khởi động. Nhỏ nhảy xuống ca nô vào chỏm đất gần đó đứng nhìn. Chiếc ca nô hỏng dần bị chìm xuống. Nhỏ cười lớn:

- Ha ha, Lý Mỹ Hà, mày thật ngu ngốc khi nghĩ tao muốn làm bạn với mày. Tao cũng nói cho mày biết. Ba tao là Dương Quân Minh, tao là kẻ thù của mày đó. Chết đi, từ nay mày sẽ vĩnh viễn biến mất! Ha Ha...

Trong mơ màng, nó đã hiểu ra tất cả. Nó căm hận nhìn con người độc ác trên kia. Rồi nó lịm đi. Chiếc ca nô chìm xuống, mọi dấu vết trên mặt biển đã không còn. Dương Ngọc Mễ trở lại khách sạn, đã giết được nó nhưng nhỏ còn muốn có người thế chân. Nhỏ đem áo phao của mình nhét vào phòng tắm của cô khi cô đã cùng Nhất Nam ra ngoài chuẩn bị bữa tối. Phải, người thế chân cho nhỏ chính là Ngọc Mai, bạn thân của nó. Những bức ảnh kia cũng sẽ giúp cho kế hoạch của nhỏ thành công hơn. Đây chính là con của quỷ, và nhỏ đang trả thù cho ba mình, có nghĩa là nhỏ đang trả thù cho quỷ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.