*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lại một buổi sáng nhàn rỗi không có việc gì làm. Randall chán muốn chết lật tới lật lui quyển tiểu thuyết trên tay, hai ngày nay đầu của hắn cũng không còn thường xuyên đau kịch liệt như trước nữa, chỉ cần hắn không cần liên tưởng đến trưởng quan của mình mỗi khi nhìn vào đôi mắt của cô nàng xinh đẹp tên Amanda kia thì liền không sao. Bruce đứng trong góc khuất trên tầng hai, mắt quan sát tình hình phía dưới, mái tóc vàng của người kia như một mục tiêu bắt mắt cực dễ tìm. Đặc công của y thoải mái nhàn nhã ngồi tựa trên một máy tập cơ tay, lười biếng duỗi tứ chi, chẳng khác gì một con mèo cỡ lớn đang bất mãn vì chưa phơi nắng đủ. Tính cảnh giác của loài mèo từ trước tới nay đều không thể khinh thường, Bruce tán thưởng chính là điểm này. Thời điểm Randall làm biếng duỗi thắt lưng được một nửa thì cảm giác được ánh mắt từ tầng hai kia, nỗi đau khichưa duỗi người xong thì bị khựng lại cũng giống như đang hắt xì dở thì bị nghẹn, thanh niên tóc vàng vô cùng bình tĩnh đưa ra quyết định hoàn thành nốt chuỗi động tác đang dang dở sau vài giây chần chừ. Hắn không ngẩng đầu nhìn lên, chỉ dứt khoát đứng dậy, nâng giọng hô: “Mọi người tập trung.” Tám tân đặc công không hẹn mà cùng dừng động tác. Ngay khi chút tạp âm cuối cùng của máy tập chạy biến mất, vị “ huấn luyện viên” bốn ngày qua cái gì cũng không dạy cho bọn họ cười rạng rỡ: “Hôm nay, chúng ta luyện ngắm bắn.”Đặc công tóc vàng làm một thủ thế đơn giản, nói tiếp: “Các bạn muốn từ chỗ tôi đây tìm hiểu bất cứ kỹ năng bắn súng nào, cứ việc hỏi.” Hắn lúc này hăng hái vô cùng, tràn ngập nhiệt tình “dạy học”. Các tân binh hiển nhiên còn chưa thích ứng với tình huống vừa bất ngờ xuất hiện, lộ ra hơi chút mờ mịt. Randall phá lệ “kiên nhẫn” mà “khích lệ”: “Bất cứ vấn đề gì.” Hắn đảo mắt, nói tiếp: “Có lẽ các bạn cứ tập luyện trước đi, tôi sẽ căn cứ vào tình trạng thực tế của mỗi người để đưa ra hướng dẫn.” Nhóm người mới tản ra, thanh niên tóc vàng ấn xuống một cái nút, mấy tấm chắn kim loại chậm rãi trồi lên trên mặt sàn sân huấn luyện, xà ngang cao tít trên nóc trong nháy mắt chuyển thành dây treo bia ngắm, toàn bộ sân huấn luyện biến thành một trường bắn thu nhỏ. thanh niên tóc vàng lượn qua lượn lại phía sau nhóm người mới, ánh mắt quét qua mỗi động tác của họ. “Ya, tính ổn định của cánh tay còn quá kém, to con.” ..... “Miss! Bạn học bắn súng từ ai thế? Tôi đoán thầy của bạn chắc không phải người mù đâu nhỉ?” ........ “Tân binh vĩnh viễn là tân binh, cho dù có luyện tập từ khi đi nhà trẻ cũng không thể nào bắn trúng, không phải sao?” Thanh niên vẫn luôn nhàn nhã thong dong tựa hồ vừa nâng cấp kĩ năng độc mồm độc miệng chỉ trong một đêm, nọc độc một đám lại một đám phun ra, “yêu thương” phân phát cho nhóm tân binh. Hắn công khai đả kích nhóm người mới đến phát hỏa, không chút nào che dấu ý tứ khiêu khích của mình. “Rồi, có vấn đề gì muốn hỏi không?” Rốt cuộc có người nhịn không được: “Sir!” Thanh niên trẻ tuổi lớn tiếng nói: “Thưa, nếu như ngài có thể chỉ ra nhiều sai lầm đến vậy, tôi đề nghị ngài tự mình làm mẫu.” Randall vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy, hắn mỉm cười đi tới: “Được thôi.” Hắn diễn trò đến giờ chính là để đợi điều này. Thanh niên tóc vàng tiếp nhận khẩu Glock từ trong tay tân binh kia, thuận tay lấy đạn ra. Hắn ước lượng mấy viên đạn trong tay, lắng nghe tiếng động nhỏ vụn khi vỏ kim loại va chạm vào nhau. Hắn nói: “Nhìn kỹ nha.” Randall chậm rãi nạp đầy ổ đạn, nhóm tân binh tập trung nhìn, còn thanh niên tóc vàng lại cười đến vân đạm phong kinh. “Đoàng đoàng đoàng” Sau một giây nâng tay bắn, động tác Randall rất nhanh, viên đạn rời nòng trong nháy mắt tỏa ra nhan sắc xinh đẹp, mà đa số mọi người còn chưa kịp phản ứng. Đặc công tóc vàng cười híp mắt buông súng lục, hắn búng tay một cái, bia ngắm ở đằng xa chậm rãi trượt lại. Ngoại trừ tiếng ong ong của máy móc hoạt động, bên trong sân tập hoàn toàn yên tĩnh. Amanda chớp chớp mắt. Khí thế bùng nổ trên thân thanh niên trong một thoáng vừa rồi dường như được thực chất hóa, sắc bén lao tới, thậm chí có thể xé rách da mặt. Từ tư thế nâng tay cho đến bóp cò, các động tác nối liền nhau đều thiên y vô phùng (áo tiên không tìm thấy vết khâu, ý chỉ hoàn mỹ không chê vào đâu được),chỉ trong vài giây đồng hồ, đạn rời nòng súng. Hắn vẫn xán lạn như trước, nhưng lại mang theo một loại nguy hiểm không thể xem nhẹ. Không ai không nhận ra mới một khắc trước thanh niên tóc vàng này rực rỡ chói mắt đến dường nào. Randall tựa như vô tình mà liếc mắt nhìn thoáng qua tầng hai, đợi khi Amanda kịp phản ứng, ánh mắt nọ cũng đã biến mất. Thanh niên tóc vàng khôi phục bộ dáng cười cười lười biếng, thật giống như vị đặc công một thân sát khí không bắn trượt phát nào ban nãy không hề tồn tại, ngay cả ánh mắt mang theo vài phần đắc ý cùng khiêu khích cơ hồ không ai chú ý tới kia cũng biến mất không để lại vết tích. Amanda lần thứ n cảm thấy có lẽ cô chỉ gặp ảo giác mà thôi. Nam nhân biến mất tại góc khuất tầng hai thấp giọng cười. Đặc công của y rất biết cách làm thế nào để người khác chiêm ngưỡng khía cạnh đẹp nhất trên người mình, kể cả có khoe khoang kỹ năng rõ rành rành ra đấy, cũng khiến người khác không cách nào trách cứ. Trên người thanh niên tóc vàng này có một loại nguy hiểm không hề che dấu, giống như lớp lông chói mắt của báo săn, luôn luôn không kiêng nể gì mà phát ra quyến rũ chết người, lại càng không thèm để ý đến sợ hãi cùng phòng bị của người khác. Có vài loại dã thú trời sinh chính là ăn thịt khát máu, bạn không thể trông mong rằng sau khi chúng nó giấu đi thiên tính hung tàn cùng răng nanh vuốt sắc, vẫn còn có thể xinh đẹp như lúc ban đầu. Bruce biết rõ sự thật này, mà Randall cũng tin tưởng trưởng quan của hắn biết rõ. Tân binh vừa có ý kiến bây giờ hình như đã nghẹn lời, gã khống chế cảm xúc rất tốt, không để xấu hổ cùng hưng phấn đồng thời hiện lên hai má. “Sir, vừa rồi rất khốc.” Randall cười cười, đối với đối phương dưới sự kích động tùy ý dùng từ không chút để tâm. Hắn chớp mắt nhìn nhóm người mới, nói: “Tập luyện cho tốt đi, các anh em.”, rồi ngẩng đầu nhìn lướt qua, “khán giả” trên tầng hai đã rời đi. Vì thế tám tân binh mắt đành trợn tròn mắt lên nhìn vị huấn luyện viên mới nãy vừa dùng một tay thiện xạ chấn động toàn sân tập xoay người sải bước rời khỏi, vứt lại nhóm tân binh vừa được hắn khích lệ. Cả sân tập chỉ còn tiếng vang ken két khi cửa lớn tự động khép lại sau lưng thanh niên, cùng một đám đặc công trẻ tuổi đã hóa đá. Bruce ở trước cửa phòng làm việc của mình “vô tình” chạm mặt với vị huấn luyện viên vừa làm mẫu xong cho nhóm người mới. “Chào cậu, cậu James.” Nam nhân tóc đen nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi. Lẽ dĩ nhiên, đặc công của y “đi ngang qua” nơi này cũng không phải chỉ để nói câu “xin chào”. Randall cười đến hở răng nanh: “Màn trình diễn ở dưới lầu vừa rồi ngài có thích không, sir?” Bruce thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, đáp: “Kỹ thuật bắn súng không tồi, cậu James, khoe khoang cái này cũng không trách được.” Randall khẽ càn rỡ cười thầm. Hắn nhìn nam nhân cao lớn, có hơi gầy trước mắt, cùng với áo bành tô đen tuyền mới tinh trên người y, chậm rãi nói: “Tôi chẳng qua vô cùng cao hứng khi nhìn thấy ngài, sir, nhân tiện vì ngài mấy ngày nay phải ở tại địa phương thiếu thốn hoạt động giải trí đến nỗi chim không buồn ị mà bồi thường một chút.” Hắn không sợ chết phun ra một câu trêu chọc không tốt đẹp gì cho cam, lại vô tội chớp chớp mắt, làm bộ hoàn toàn không biết đến hàn ý “nào đó” tỏa ra từ trên người Bruce. “Tóm lại, hoan nghênh trở về, trưởng quan.” _Hết Chương 14_ Chú thích: 1. Glock Glock là tên một loại súng ngắn tự động của Áo, chiếm tới 65% thị phần súng ngắn cho các cơ quan chấp pháp ở Hoa Kỳ mà điển hình là FBI, cũng như cung cấp nhiều cho các quốc gia, lực lượng vũ trang và các cơ quan an ninh trên toàn thế giới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]