Trong văn phòng làm việc. Bên ngoài sắc trời còn sớm, Bruce một mình ngồi phía sau bàn làm việc, bàn tay cầm bút máy lưu loát ký tên dưới cuối văn kiện, nam nhân tóc đen vẻ mặt bình thản, giống như không hề nghe thấy tiếng súng vang lên từ phía xa. Garcia từ ngoài cửa tiến vào, nàng cố gắng ổn định ngữ điệu của mình: “Trưởng quan, Bộ chỉ huy đặc biệt bị xâm nhập, kẻ xâm nhập chưa rõ.” Bruce thần sắc thản nhiên: “Tôi biết.” Garcia siết chặt tay, nói, “Có cần thông tri cho Lầu Năm Góc bên kia không?” Bruce thoáng trầm ngâm một khắc, “Không cần,” Âm điệu nam nhân nhàn nhạt không chút phập phồng, nói tiếp, “Hiện tại đã không kịp rồi.” Nữ quân nhân biến sắc, vội vàng đặt tay lên khẩu súng giắt bên hông, cũng vừa ngay lúc đó, cửa phòng làm việc chợt mở, hai người đồng thời quay đầu nhìn lại. Randall thong dong đi phía sau Breakpoint no.4, trên mặt trưng ra biểu tình thờ ơ đạm mạc, hoàn toàn không lây dính với hai chữ “hoảng loạn” dù chỉ một chút. Thanh niên tóc vàng dựa vào khung cửa, hắn nhìn về phía Bruce trong phòng, khẽ nheo mắt. Không một ai cất tiếng.
Garcia nắm chặt khẩu súng đã được mở chốt bảo hiểm và lên đạn trong tay. Breakpoint no.4 nhìn động tác của nữ quân nhân, trên mặt lộ ra một nụ cười khinh miệt. Bruce buông xuống bút máy trong tay, y đứng dậy, nói với Breakpoint no.4, “Tôi không nhớ Bộ chỉ huy đặc biệt có ra lệnh cho cậu trở về.” Breakpoint no.4 mỉm cười, nhìn qua vừa lễ phép lại ôn hòa, cậu ta nói: “Dù sao tôi cũng là đặc công của ngài, thường xuyên quay về thăm hỏi cũng là lẽ đương nhiên.” Cậu ta ý vị sâu xa mà dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Nếu không trở về, làm sao tôi biết được Breakpoint no.3 đã bị ngài giam lại đâu chứ.” Bruce nhướn mày, sát khí lạnh lẽo thấu xương từ trên thân người đàn ông mãnh liệt tỏa ra, uy thế áp người. “Quan tâm của cậu vượt quá phạm vi cho phép, Breakpoint no.4.” Breakpoint no.4 thoáng lui về sau một bước, vẫn bảo trì nụ cười nhạt trên mặt. “Không tính cùng trưởng quan chào hỏi một câu sao, Randall?” Thanh niên tóc vàng chậm rãi tiến một bước về phía trước, ánh mắt của hắn đảo một vòng trên người Bruce, tựa như quả thật đã không gặp nhau cả một thập kỉ. “Buổi tối tốt lành, sir.” Bruce không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu. Breakpoint no.4 đầy hứng thú mỉm cười, cậu ta nghiêng người, nói với Randall: “Bây giờ là thời khắc chứng minh.” Nụ cười trên mặt cậu ta dần nhuốm màu độc địa khát máu, “Cái giá phải trả cho tự do từ trước tới nay đều rất đắt đỏ.” Randall nheo mắt. Breakpoint no.4 đã điên rồi, hắn gần như có thể khẳng định như vậy. Thanh niên tóc vàng chậm rãi siết chặt khẩu súng trong tay. Đặc công Breakpoint luôn giỏi dự đoán nguy hiểm, hành động của Bruce nói thẳng ra chính là đẩy Breakpoint no.4 đã sớm chơi vơi bên bờ vực tới bước đường cùng, mà một con mãnh thú trước tuyệt cảnh luôn có thể làm ra những hành động hung hãn nhất để phản kháng. Bọn họ đã không còn gì để mất, kết cục hoàn mĩ nhất chính là cùng kẻ thù đồng quy vô tận. Randall giương mắt nhìn về phía Bruce, thần sắc trên mặt đối phương hắn nhìn không rõ, nhất thời cũng không đoán được hành động tiếp theo của nam nhân. Ngay khi Breakpoint no.4 mở miệng nói chuyện thì cậu ta cũng đã bắt đầu hành động, thân hình trong chớp mắt nhào thẳng về phía Garcia. Thanh âm thân thể nặng nề va chạm khi tiếp xúc vang lên khiến người ê răng. Phản kháng của nữ quân nhân đối với Breakpoint no.4 mà nói chẳng qua cũng chỉ nhẹ nhàng như ăn cháo. Bruce nhìn nữ trợ thủ trung thành ngã xuống, chợt mở miệng, “Đừng đụng tới cô ấy.” Y nói với Breakpoint no.4. Bruce nhìn vào mắt của người thanh niên trước mặt, cũng là một màu xanh biếc, nếu chỉ nhìn qua thì gần như không có gì khác biệt so với Randall. Nhưng y biết, thực đơn giản mà biết, cho dù có hàng trăm hàng ngàn cặp mắt xanh lam, cũng không thể nào giống với đôi mắt của người đã chiếm cứ lấy một góc trong lòng y. Trong mắt chú báo nhỏ dã tính khó thuần kia vĩnh viễn lóe lên vẻ kiệt ngạo bất tuân. Thứ kiêu ngạo dù cho có trải qua muôn vàn tinh phong huyết vũ, nước chảy mây trôi cũng vô pháp mài mòn, thứ kiệt ngạo ấy đã sớm vượt qua định nghĩa "ngông cuồng tuổi trẻ" để trở thành một loại sức mạnh tinh thần. Randall của y, là độc nhất. Bruce Stewart cũng bởi vậy mà yêu hắn. Chú báo nhỏ của y thực hung hãn, hắn có thể ăn thịt uống máu kẻ địch, hắn rục rịch muốn theo đuổi tự do, thậm chí lộ ra răng nanh sắc nhọn với Bruce, nhưng hắn vẫn biết đường về nhà. Hoặc đó là cách Bruce tự cho mình một lí do thuyết phục, y yêu hắn...bởi vì hắn nhất định sẽ trở về bên cạnh y. Mà không phải thân bất do kỷ*. (Thân bất do kỷ: Câu này có nghĩa rất rộng, trong trường hợp này có thể hiểu là con tim không nghe lí trí điều khiển) Breakpoint no.4 lại thật sự nghe theo lời Bruce, cậu ta dừng động tác, lui về phía sau một bước, sau đó nhàn nhã ung dung nhìn Randall đứng ở đằng sau, nói: “Chậc, hiện tại đến lượt anh nha.” Bruce vẫn đứng sau bàn làm việc, vẻ mặt của y từ khi hai vị khách không mời tiến vào vẫn chưa từng thay đổi, tựa như người giờ phút này đang phải đối mặt với tử thần hoàn toàn không phải y, nam nhân liếc nhìn Garcia một cái, nữ phó quan trung thành nằm im trên sàn, bất động. No.4 nhìn phần thân thể bị bàn làm việc che chắn của Bruce, dường như chợt nhớ ra điều gì, cậu ta nói: “Cảm phiền ngài trưởng quan bước sang một bên. Dù sao tôi cũng không thể không đề phòng vài động tác khác của ngài.” Bruce mặt không đổi sắc ngẩng đầu, cánh tay của y khẽ động một cái, không chút dấu vết đem ngăn kéo đã mở ra đẩy trở lại, bên trong có một khẩu súng lục. Bruce chậm rãi rời khỏi bàn làm việc, y đứng trên sàn nhà trống trải trong phòng, sau lưng là vách tường trắng toát chỉ treo một bức ảnh, ngược lại khiến khí chất trên người y ngày càng đậm nét. Breakpoint no.4 bất giác thẳng lưng, ở trước mặt người đàn ông này, cho dù trong lòng cậu ta mang sát ý, cũng không thể không tập trung toàn bộ tinh thần, toàn lực chống đỡ. Bởi vì đó là Bruce Stewart. Randall ngay cả một ánh mắt cũng chẳng buồn san sẻ cho Garcia đang nằm trên mặt đất, hắn chậm rãi nâng tay lên, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào trưởng quan thân mến của cô, “Thực xin lỗi, sir.” Hắn chỉ có một viên đạn. Bruce đột nhiên mở miệng, y nói chờ một chút. Ngón trỏ Randall hờ hững đặt trên cò súng, thậm chí còn làm bộ thiên chân vô tà nghiêng nghiêng đầu, dáng vẻ giống như đang chờ mong lời nói tiếp theo của Bruce. Hắn ra hiệu cho Bruce nói tiếp. Nam nhân tóc đen hiếm khi chớp mắt, y chậm rãi mở miệng, “Những lời trước đây tôi đã nói, Randall, là thật lòng.” Bruce thấy ngón tay đặt trên cò súng của thanh niên tóc vàng thoáng run rẩy, y xác định đây không phải là ảo giác. Bruce còn muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng Randall lại đột nhiên ra tay, loạt động tác bóp cò súng trong nháy mắt tựa như biến thành một pha quay chậm, tiếng súng vang lên. “Đoàng —— ” Đây là viên đạn thứ nhất. “Đoàng ——” Đây là viên đạn thứ hai. Hai tiếng vang lên gần như cùng lúc, Bruce đứng im tại chỗ bất động, viên đạn ghim lên bức tường phía sau y, bức ảnh chụp y mặc đồng phục hải quân lục chiến ngày xưa lung lay hai cái, nhưng không hề rơi xuống. Giọng nói của Randall sau đó vang lên, “Tôi rốt cuộc phải dùng từ ngữ gì để ca ngợi tài bắn súng của ngài đây trưởng quan,” hắn nói, “nghĩ từ thời tân binh luôn mà vẫn không ra cơ.” Bruce đáp lại hắn bằng một nụ cười, Breakpoint no.4 đã ngã trên đất trở thành một khối thi thể, máu từng dòng chảy ra, vẫn còn nóng ấm. Có một số việc thoạt nhìn trăm lần hung hiểm, nhưng rồi lại kết thúc bằng tốc độ ánh sáng trong nháy mắt. Randall nghĩ, cốt truyện thế này với hắn cũng chẳng xa lạ gì, kẻ lòng dạ khó lường tử vong, hắn cùng nhân vật chính hữu kinh vô hiểm* nhìn nhau mỉm cười, happy ending, à, phải bổ sung thêm tình tiết hắn bởi vì adrenaline tăng vọt mà trở nên phấn khích, chứ không phải như hiện tại, mồ hôi lạnh chảy ròng ướt đẫm sau lưng, tinh thần hoảng loạn tột độ ngay khi tiếng súng vừa vang lên. Hữu kinh vô hiểm: Gặp kinh sợ nhưng lại không nguy hiểm, trong trường hợp có thể hiểu là thoát khỏi hiểm cảnh lông tóc vô thương) “Không định phát cảnh báo sao?” Randall cười meo meo nói, hắn thầm hít vào một hơi, nhằm bình ổn hô hấp, ổn định nhịp tim cũng như điều chỉnh lại biểu tình trên mặt mình. Bruce thản nhiên nhìn hắn, hỏi lại, “Em vẫn là tù nhân của tôi không phải sao?” Thanh niên tóc vàng nhún vai, “Nếu ngài đã nói như vậy,” sung sướng rạng rỡ nhảy nhót trong mắt hắn, “Em sẽ không rời đi. Hiện tại.” Randall giảo hoạt nháy mắt một cái. Bruce nâng cằm, y có vẻ thờ ơ với thi thể vẫn còn ấm nằm trên mặt đất. Nam nhân cố tình bỏ qua trạng từ giảo hoạt trong lời nói của Randall. Thanh âm người đàn ông tóc đen mang theo hàm ý sâu sa, “Phải nói, vừa rồi quả thực không phải là thời cơ tốt để thổ lộ.” Randall sửng sốt. Sau đó hắn trơ mắt nhìn nam nhân tóc đen đi tới, đặt một nụ hôn lên môi mình. Súng trong tay Randall còn chưa kịp buông xuống, cứng rắn chọc vào ngực Bruce, có điều trưởng quan CIA cấp cao cũng chẳng bận tâm tới khẩu súng trong tay vị đặc công vừa mới phản bội Bộ chỉ huy đặc biệt cho lắm. Y hôn lên môi Randall. Phản ứng của đặc công tóc vàng như bị đứt đoạn, hắn không cách nào che giấu run rẩy trên thân thể, sau đó liền đắm chìm vào nụ hôn này. Cánh tay Bruce rất có lực, khi Randall nhận ra mình không biết từ lúc nào đã dán sát vào người nam nhân tóc đen thì đã không thể nào tránh thoát được cái ôm này. Pheromone Alpha khiến hắn cảm thấy an toàn, Randall biết đó là bởi vì dấu hiệu. Hoặc, cũng có thể là bởi vì những lời Bruce vừa nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]