Chương trước
Chương sau
Bruce không lên tiếng, y nhắm mắt dưỡng thần. Randall đầy hứng thú nhìn bộ dáng khép mắt của trưởng quan nhà mình, ánh mắt lướt dọc theo đường nét khuôn mặt Bruce, tỉ mỉ ngắm nghía. Trưởng quan của hắn gần đây có hơi gầy đi, dưới mắt có chút thâm quầng, mũi ưng dường như càng thêm cao thẳng, thiếu đi ánh nhìn sắc bén có thể ghim sâu vào đại não nhưng khí chất nghiêm khắc không thể đặc tả thành lời vẫn còn đọng lại. Nam nhân tóc đen chắc hẳn vừa mới cạo râu, sắc xanh ẩn hiện trên chiếc cằm bóng loáng, làm nổi bật thêm đường cong cứng cỏi xinh đẹp.
Randall chậc lưỡi, trưởng quan nhà hắn quả đúng là người càng nhìn càng cảm thấy kích thích. Ánh mắt đặc công tóc vàng đảo qua hai bộ đội đặc chủng Delta ngồi hai bên Bruce, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, ngón tay đặt trên cò súng trường, tinh thần luôn treo trong trạng thái cảnh giác. —— Chỉ là nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt. Còn hắn đây thì nhìn như thể vừa từ trại dân tị nạn trốn tới vậy. 
“Sir, vệ sĩ của ngài cần phải chuyên nghiệp hơn nha.”
Bruce trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cười khẽ: “Cậu sao vậy, cậu James?” Nụ cười của nam nhân tóc đen cũng không quá rõ ràng, lại mang theo vài phần chân thật hiếm thấy. 
Randall nhún vai, “Chỉ là tôi cảm thấy ngài phải chú trọng an toàn của mình hơn thôi, dù sao thì cái người muốn tôi chết kia chưa chắc đã có thiện ý đối với ngài.” Hắn nhếch môi cười, lại nói: “Đương nhiên, ngài cũng có thể hiểu là tôi chỉ đang muốn hấp dẫn lực chú ý của ngài, trưởng quan.”
Bruce cũng không thu hồi ý cười của mình, y thản nhiên nói: “Cậu James đây là đang tự đề cử mình với tôi sao?”
Randall nghiêng nghiêng đầu: “Chắc vậy.” Thanh niên tóc vàng vò mái tóc vốn đã dính bết thành từng cụm, cười nói:“Tôi mạnh hơn bọn họ.” 
Bruce nhìn đặc công thoáng hất cằm, bộ dáng hệt như một chú mèo kiêu ngạo. Trưởng quan CIA dường như không ngại khi bị trêu chọc bởi sủng vật đi chung trên cả đoạn đường buồn tẻ, cả người là thương tích còn muốn xung phong nhận việc.
Đặc công của y đầy đủ dũng mãnh, cũng đủ giảo hoạt, thanh niên tóc vàng trước mắt đã không còn là omega gầy yếu trong tuyết kia nữa, hắn là tác phẩm kiệt xuất nhất của Bruce, lại lột xác đến quá mức nguy hiểm, mà lý do duy nhất khiến Bruce không thể hạ quyết tâm gạt bỏ, chính là kiêu ngạo ấu trĩ lại có phần giảo hoạt thuộc về đặc công của y.
Tất cả ngụy trang, đều là bản chất thực sự của con người.
Bruce đầy hứng thú nhướn mày, nói: “A, không biết cậu mạnh hơn bọn họ ở chỗ nào?” 
Randall cong cong khóe miệng, hắn nhàm chán dùng một ngón tay đùa nghịch một phần chiếc nơ bướm lộ ra dưới áo phông rằn ri, mở miệng.
“Bởi vì tôi ——”
“Ầm!”
Trực thăng giống như bị búa lớn đập trúng, rung lắc dữ dội, cánh quạt phát ra tiếng răng rắc lạ thường, toàn bộ thân trực thăng cũng theo đó mà rung động kịch liệt, sau đó vài giây liền bắt đầu rơi tự do. Tiếng nổ mạnh ngay lập tức khiến cho người ta hiểu được đang xảy ra chuyện gì. Những mảnh kim loại sắc bén bay tán loạn khắp mọi nơi, cửa sổ thủy tinh ở sườn cabin đã hoàn toàn vỡ vụn.
Máu tươi bắn lên mặt Randall. Bộ đội đặc chủng mới vừa rồi cho hắn mượn áo phông rằn ri lắc lư vài giây rồi ngã xuống, một mảnh thủy tinh nhỏ sắc nhọn găm sâu vào cổ họng gã. Randall đẩy thi thể đang đè trên người mình ra.
Bruce ngồi yên không động, y châm lửa đốt văn kiện vừa xem qua. Trực thăng vẫn tiếp tục rơi tự do.
Công kích bất ngờ không kịp đề phòng khiến Randall trong nháy mắt bị quăng ra rất xa, sau lưng đập mạnh lên một loạt giá sắt, thanh niên tóc vàng giật giật khóe miệng. 
“Chúng ta bị bắn trúng! Chúng ta bị bắn trúng!” Phi công hô to.
Một bên sườn trực thăng đã bốc cháy, Randall có thể thấy linh kiện của con chim sắt này rơi rụng từng khối theo ngọn lửa cháy hừng hực, gió mạnh mẽ thốc vào, cả chiếc trực thăng bắt đầu gia tốc rơi xuống.
Còn lại một sĩ binh trên mặt vẫn không có vẻ kinh hoảng, gã cố gắng vượt qua xóc nảy kịch liệt đi tới phòng điều khiển, ý định hỗ trợ phi công khống chế chiếc phi cơ đã vô pháp cứu vãn. “Là tên lửa Stinger!” Gã hô.
Một quả tên lửa phòng không vác vai —— ví dụ như Stinger, đủ để bắn rơi một phi cơ trực thăng, chiếc trực thăng này không ở giữa không trung nổ banh xác đã là vô cùng may mắn. Bruce nắm chặt một bên tay vịn ghế ngồi, mặt không đổi sắc suốt cả hành trình rung lắc và rơi tự do. Randall bị quán tính ép chặt tại một sườn khác của cabin, ánh mắt hắn gắt gao bám trên người Bruce.
Cần điều khiển được đẩy đến mức cuối cùng, động cơ phát ra tiếng rít ong ong. 
Randall nhíu mày, cứ đà này sẽ tan xác mất.
Cách mặt đất hai trăm mét.
Phi cơ vẫn tiếp tục rơi tự do, nếu trực thăng va chạm với mặt đất, bọn họ không một ai có thể sống sót. Randall từng chút từng chút tiến dần về phía cửa cabin, hắn nhìn về phía Bruce, tay đặt lên tay cầm kim loại của cánh cửa.
Cách mặt đất một trăm mét.
Bruce thả lỏng tay, y nhanh chóng di chuyển về phía cửa cabin. Randall quay đầu, nam nhân tóc đen đã đứng bên cạnh hắn, sườn mặt cách rất gần. Đặc công tóc vàng vẫn còn tâm tình vui đùa, hắn thở hổn hển nói: “Xem ra ngài thật sự cần bảo tiêu mới, trưởng quan.” Bên chân bọn họ chính là thi thể vị binh sĩ Delta kia.
Cách mặt đất năm mươi mét.
Randall gật đầu ra hiệu với Bruce, trưởng quan của hắn cũng đặt tay lên nắm cửa kim loại. Tay áo sơ mi trắng của sĩ quan tình báo CIA cao cấp được xắn lên tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay gầy với những bắp thịt săn chắc, đủ để thấy được nơi đó ẩn chứa sức mạnh không tưởng. Randall nâng mắt, đối diện với Bruce.
Cách mặt đất hai mươi lăm mét.
Hai người đồng thời dồn lực, kéo chiếc then cửa kim loại kia, cửa cabin bị mở ra. Gió ngay lập tức mãnh liệt lùa vào, mặt đất gần như nghênh diện đánh tới. Randall vươn tay vỗ vỗ trưởng quan của hắn, “Nhảy đi, sir.”
Cách mặt đất khoảng năm mét.
Hai người đồng thời nhảy ra khỏi trực thăng.
Trong nháy mắt mất trọng lượng khiến cơ thể cảm thấy không thoải mái, rơi tự do tốc độ cao khiến trái tim dường như ngừng đập, máu giống như trong nháy mắt bị rút hết. Rơi xuống cùng bọn họ, còn có chiếc trực thăng khổng lồ kia, cùng các loại mảnh vỡ bay tứ tung trong không trung. Ngay trong khoảnh khắc nhảy ra ấy, Randall cảm thấy người bên cạnh vừa đẩy hắn một cái.
Cũng đồng thời vào lúc đó, tiếng nổ mạnh bên tai ầm ầm vang lên, Ngay khi va chạm nặng nề với mặt đất Randall liền nhìn thấy ánh lửa ngập trời. Hắn không biết Bruce ở đâu.
Không biết qua bao lâu.
“...Sir?” 
Mái tóc vàng biến thành màu xám, bê bết máu, Randall chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt bị tro bụi cùng khói hun thành màu đen.
Bruce ngồi dậy từ một tảng đá cách đó không xa, “Cậu James, cậu không sao chứ?” 
Randall “hắc hắc” cười rộ lên, thanh âm khàn khàn, “Tốt đến không thể tốt hơn.” Hắn nhổm người dậy, hỏi: “Ngài có thể đi không?”
Bruce động thử một chút, giọng nói bình thản: “Có thể.” Sau đó đi về phía Randall.
Đặc công tóc vàng nheo mắt. Trưởng quan của hắn còn mặc một thân trang phục tiêu chuẩn dự hội nghị dành riêng cho các sĩ quan CIA cao cấp, áo sơ mi trắng lấm lem vết bẩn, quần tây phẳng phiu thì một bên ống quần đã rách toạc, bên kia còn mang theo vết cháy xém. Hắn thản nhiên nở nụ cười, không chút để ý kéo chiếc áo phông chật căng trên người, ngón tay lướt qua bên hông, đã bị thấm ướt.
Trưởng quan của hắn đi tới, chật vật nhưng bình tĩnh.
Randall cười lộ hai hàng răng trắng: “Sir, tôi còn chưa từng thấy bộ dạng này của ngài đâu.”
Bruce nhàn nhạt nhìn hắn, ánh mắt xẹt qua phần cuối băng gạc đã biến thành màu xám: “Cũng giống như việc cậu không ngờ tôi sẽ xuất hiện trên chiếc trực thăng kia thôi.” Y bước qua một đống đá vụn, đất cát thô ráp dưới chân y phát ra những tiếng lạo xạo vỡ vụn. “Chuyện cậu không ngờ tới còn rất nhiều, cậu James.”
Randall nhìn Bruce, áo sơ mi của nam nhân dù đã không còn bảo trì được hình dạng ban đầu nhưng tay áo vẫn được tỉ mỉ xắn tại khuỷu tay, —— cho dù cánh tay phải của y cong lại bất thường. Đặc công tóc vàng hít vào một hơi: “Sir, cái này thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi.”
Bruce cũng không có ý tiếp tục đề tài này với hắn, y lướt qua Randall đi về phía xác chiếc trực thăng vẫn còn đang bốc cháy. Đặc công tóc vàng tạm dừng hai giây, sau đó đi theo.
Chim sắt khổng lồ vừa rồi lúc này đã biến thành một đống sắt vụn hừng hực lửa, bình xăng phát nổ khiến kim loại trở nên biến dạng, cơ hồ nhìn không ra nguyên trạng. Phi công phụ cũng đã chết. Randall tìm một khúc gỗ lật tới lật lui trong đống phế tích, ý đồ tìm kiếm vài thứ có thể dùng —— hiển nhiên trước khi chờ được đám cứu viện không đáng tin của CIA đến thì hắn và Bruce chỉ có thể dựa vào chính mình chơi một phen “sinh tồn nơi hoang mạc.” Ngay cạnh giày hắn là cái đầu đã cháy đen một nửa của phi công, Randall mặt không đổi sắc bước qua.
Khiến người ta kinh ngạc chính là tên lính đặc chủng Delta kia còn sống. 
Đặc công tóc vàng dừng bước, hắn nhìn Bruce nửa quỳ trước người binh sĩ kia. Tay trái nam nhân tóc đen cầm một khẩu súng. Randall nhíu mày, nhìn qua không chút ngạc nhiên, hắn tìm cho mình một chỗ để dựa, từng trận khói đặc bốc lên từ xác phi cơ trực thăng rực lửa.
“Cậu tên gì?”
“... Smith.... Morgan, sir, tôi tên.... Smith Morgan.”
Nam nhân tóc đen sắc mặt bình tĩnh, y lặp lại một lần tên binh sĩ đó, “Smith Morgan.”
Lính đặc chủng đã mất một cánh tay giọng nói đứt quãng, máu đặc sệt từ vết cắt trên cánh tay ồ ạt chảy ra. Hô hấp kịch liệt khiến thân thể gã không ngừng co giật, giống như một con cá trong không khí giãy dụa sắp tàn. “Tôi, tôi đến từ Ken... Kentucky. Tôi... ” Máu lẫn bọt khí cùng mảnh vỡ nội tạng từ trong miệng gã chảy ra, nói cũng không còn rõ ràng.
Bruce nhìn gã: “Cậu là một binh sĩ xuất sắc, Smith.”
“Đoàng —— ”
Khói đen thoát ra từ họng súng ngay lập tức tan biến trong không khí, binh sĩ vừa rồi còn giãy dụa bất động nằm trong vũng máu của bản thân. Bruce đứng dậy, y nghiêng đầu sang nơi khác nhìn về phía đặc công tóc vàng đang dựa vào một bên. Randall cười cười, hắn nói với Bruce: “Tôi chưa từng thấy ngài dùng súng tay trái.” Hắn nhún vai: “Hôm nay mới biết tôi còn nhiều điều chưa biết về ngài như vậy đó.” 
Hiển nhiên trò đùa này nói không đúng thời điểm, bởi vì Bruce biểu tình lãnh đạm không hề để ý tới hắn. Randall xoa xoa mái tóc rối tung, những hạt cát nhỏ cứ thế từ trong mái tóc vàng rào rào rơi xuống.
Bruce lướt qua bên cạnh hắn, đặc công tóc vàng vươn tay, ngón cái sượt qua sườn mặt trưởng quan của mình. Giọng hắn rất nhẹ: “Trên mặt ngài dính máu.” Hắn dùng ngón tay bẩn hề hề lau đi vết máu trên mặt Bruce, để lại một vệt màu đen, có điều lúc này trên mặt bọn họ cũng không thiếu “màu sắc” như vậy. 
Nam nhân tóc đen tùy ý để ngón tay đặc công đụng vào mặt mình, y thấy bóng dáng mình phản chiếu trong cặp mắt xanh thẳm kia.
“Kentucky rất đẹp.” Đặc công tóc vàng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.