Sinh nhật 10 tuổi của Cận Tiểu Viêm, Tưởng Tiểu Khâm lấy tiền vặt tích góp từng chút một trong thời gian qua, mua một chiếc bánh ngọt, đôi mắt trông chờ chạy đến bán manh.
Cận Viêm từ nhỏ đã không thích ăn đồ ngọt, cắn một ngụm tượng trưng, còn lại đều do Tưởng Khâm khò khè ăn hết.
“Tớ không có mẹ.” Cận Tiểu Viêm ngồi ở bên cạnh sâu kín nói.
Tưởng Tiểu Khâm một miệng toàn bơ, nghi hoặc nhìn hắn một cái: “Cậu có mẹ mà?”
“…”
“Không sao,” Tưởng Tiểu Khâm ra vẻ người lớn nói, “Cậu còn có tớ mà.”
Sinh nhật hai mươi tuổi của Cận Viêm, Tưởng Khâm ở thành phố khác rất xa phải ngồi xe, chạy tới đại học gặp hắn.
Lúc đó Cận Viêm đã bị đuổi học rồi, đi theo Cận Vệ Quốc làm xã hội đen, mỗi người trên đường nhìn thấy hắn đều phải kêu một tiếng Cận ca. Tiểu Cận ca ánh mắt độc ác, ra tay ngoan chuẩn, rất có tư thế trò giỏi hơn thầy, một loại ca ca tỷ tỷ đều khấn Phật không thôi, khẩn thiết hy vọng hắn sớm lấy được một người vợ đoan trang hiền thục, phá vỡ quy luật không sinh ra được đứa con nào hiền lành của nhà họ Cận.
Bị kí thác kỳ vọng lớn, đồng chí Cận Viêm lại vô tri vô giác, hắn được bảo đi sinh nhật, kết quả đi rồi đâu đâu cũng thấy oanh oanh yến yến, tất cả đều là em gái/ con gái/ cháu gái của mấy trưởng lão… Một đội quân tóc dài đông như nước.
Cận Vệ Quốc nước mắt tung hoành ngang dọc, lôi kéo tay em trai nói: “Lão út a,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon/1485631/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.