IQ cao ngất trời của Tưởng Khâm cũng không thể tưởng tượng Cận Viêm có thể quỳ xuống.
Lúc ấy cả người anh đông cứng lại, không nghe rõ Cận Viêm nói gì, lỗ tai ong ong cả lên.
Quan tòa thấy bị đơn khóc ngon lành quá, mà mặt nguyên đơn thì như bị sét đánh, đến đường cùng đành tạm giải lao, để Cận Viêm bình tĩnh lại.
Nhưng Cận Viêm đột nhiên thay đổi sắc mặt, mặt mày bình thường trở lại, đứng lên tìm nơi không người dặn dò luật sư: “Tìm người quen của chúng ta trong tòa án để mua lại băng ghi hình cuộc thẩm vấn vừa rồi, giao cho bộ phận PR, mua mấy tờ báo mạng, phát tán lên internet cho nóng sốt.”
Mặt luật sư tái lại: “Cho lên mạng? Không được đâu ông chủ, tốt xấu gì ngài cũng đường đường là….”
“Ông đây đường đường là một thằng đàn ông bị vợ bỏ,” Cận Viêm nói, “Mất mặt nào cho bằng cái mất mặt này? Cho lên!”
Cận Viêm thầm vui trong lòng, trong lòng hắn biết rất rõ: Tưởng Khâm yêu hắn, có thể vì hắn mà bỏ mạng sống hắn cũng yêu Tưởng Khâm, có thể vì Tưởng Khâm mà không biết xấu hổ!
Không phải ai cũng có thể đối mặt với cái sự không biết xấu hổ, ở vị trí này của Cận Viêm, vừa có tiền vừa có thế vừa có quyền, còn dám ở trước mặt mọi người mà kéo hết da mặt xuống, vậy là vô địch rồi.
Khi phiên tòa được mở lại, vẻ mặt Tưởng Khâm có chút hoảng hốt, những ngón tay lúc ký tên xác nhận danh tính còn run rẩy. Cận Viêm nhìn thấy có hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon/1485589/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.