Anh ta chững chạc đàng hoàng gõ gõ đầu của Tự Thủy: "Chỉ có điều, tôi vẫn chưa từng chăm sóc cho ai, cũng sẽ không nuôi cô miễn phí, cô muốn đi theo bên cạnh tôi, phải để cho tôi thấy được ý nghĩa của việc tôi giữ lại cô.”
Đồng tử Tự Thủy hơi kinh hoảng, nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Tự Niên thấy cô ấy lúng túng thì mím môi cười, dẫn đầu đi về phía trước.
Chỉ chốc lát sau, Tự Thủy đuổi theo, giữ chặt cánh tay anh ta, nghiêm mặt nói: “Không thì anh Tự Niên dạy em võ thuật đi! Sau này em có thể giết người giúp anh! Làm con dao sắc bén nhất trong tay anh!”
Tự Niên: “…”
Đang yên đang lành, anh ta giết người làm gì?
Kiểu này là thật sự tin lời anh ta nói mình là kẻ giết người biến thái lúc ấy?
“Nếu biết tôi không phải là người tốt gì cho cam, cô thật sự cũng không sợ tôi một chút nào?”
Tự Thủy và anh ta nhìn nhau, đôi mắt trong veo kia cực kỳ nghiêm túc: "Em chỉ biết là anh cứu em, anh là người đầu tiên trên đời này đối xử tốt với em như vậy! Ngay cả khi anh thực sự là người xấu, em cũng bằng lòng đi cùng anh đến cùng trời cuối đất!”
Tự Niên giật mình, vẫn là lần đầu tiên nghe được những lời như vậy.
Nói ra thì, cô ấy cũng là người xa lạ đầu tiên chủ động đối xử tốt với anh ta.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy ý tốt dành cho nhau từ đáy mắt đối phương.
“Anh Ngự!”
Phía trước truyền đến tiếng hô hoán mất khống chế của Sanh Ca, mới lôi kéo được sự chú ý của hai người.
Kỷ Ngự Đình ngất xỉu không hề có sự báo trước.
Anh cố gắng chống đỡ đến hơi thở cuối cùng, ôm Sanh Ca đến ghế sau xe, nhưng bản thân lại không còn sức ngồi vào, ngã ở ven đường.
Tự Niên lập tức chạy tới, giúp dìu Kỷ Ngự Đình lên xe, mang theo siêu virus Dược Thanh cùng đi tới phòng thí nghiệm.
Dịch Tử Minh tiến hành kiểm tra thành phần Dược Thanh, còn Lộc Mặc thì cẩn thận kiểm tra thân thể Kỷ Ngự Đình.
Nửa tiếng sau, Lộc Mặc cầm phiếu xét nghiệm đi vào phòng bệnh.
“Anh hai, thế nào rồi?” Sanh Ca lập tức hỏi.
“Tình hình rất không tốt, chuyến đi đến nước Âu Phi lần này của cậu ấy đã miễn cưỡng gắng gượng, sức khỏe đã sắp cạn kiệt rồi, nếu như không phải đã kịp thời lấy lại Dược Thanh thì không đến ba ngày, thuốc thang vô hiệu với cậu ấy.”
Sanh Ca và Tự Niên liếc nhau một cái, sắc mặt đều rất nghiêm trọng.
Lộc Mặc đưa phiếu xét nghiệm cho Sanh Ca, cẩn thận quan sát sắc mặt của cô: "Này nhóc, thoạt nhìn trạng thái của em không tốt, lần này có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Sanh Ca rũ mi, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên trả lời: “Có thể là vừa mới trở về, cần phải đợi hết jet lag, nhưng mà anh hai à anh yên tâm, sức khỏe của em chắc chắn không có vấn đề gì.”
Chuyện cô mang thai, lúc ấy Ninh Thừa Húc đã phong tỏa tin tức, ngoại trừ những quý tộc công tước trong bữa tiệc hôm đó, phía nước Hoa bên này không biết chuyện cô mang thai.
Nếu như bị anh cả biết cô mang thai, tương lai phải làm đám cưới chạy bầu với Kỷ Ngự Đình, liệu có thể tức giận đến mức muốn đánh gãy chân cô hay không?
“Anh hai, anh cứ yên tâm đi, em thật sự không sao đâu, anh mau đi xem bên chỗ tiến sĩ Dịch thế nào rồi, có cần hỗ trợ gì không.”
Lộc Mặc không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Dịch Tử Minh rất ngạc nhiên trước kết quả kiểm tra siêu virus, bước vào phòng bệnh chia sẻ niềm vui với Sanh Ca và Tự Niên.
“Đúng là trời không tuyệt đường sống anh Ngự của tôi! Thuốc này thật sự quá tuyệt vời, mấy người có thể lấy lại được thuốc này cũng là cống hiến rất lớn cho thí nghiệm sinh hóa trong tương lai của nước ta đó!”
Dịch Tử Minh dựa theo tỷ lệ lượng thuốc để lại hai ml Dược Thanh dùng để nghiên cứu, còn lại tiêm cho Kỷ Ngự Đình.
Dược Thanh chỉ có thể chữa khỏi virus đã ở lâu trong cơ thể Kỷ Ngự Đình, đối với biến chứng và các quá tải mà virus gây ra cho cơ thể thì không có tác dụng chữa trị.
Cơ thể Kỷ Ngự Đình quá yếu, không chịu nổi thuốc mạnh, Dịch Tử Minh chia làm ba lần tiêm.
Lộc Mặc cũng không nhàn rỗi, trong lúc Kỷ Ngự Đình hôn mê, anh ta đang phối thuốc, cải thiện các vấn đề thể chất khác của Kỷ Ngự Đình.
Lần hôn mê này Kỷ Ngự Đình ngủ rất lâu, mọi thứ trong cơ thể đều đang trong giai đoạn hồi phục.
Ba ngày sau khi tiêm Dược Thanh, Sanh Ca dẫn anh về Ngự Sanh Tiểu Trúc, lúc đó, Lộc Mặc Lộc Hoa, Tự Niên Tự Thủy và Chu Tiểu Tinh đều đến, một đống người ngồi trong phòng khách tán dóc.
Chu Tiểu Tinh nói chuyện thân thế của mình cho Sanh Ca, bảy ngày sau nhà họ Ninh muốn làm tiệc mừng cô ấy trở về, đến lúc đó cô ấy sẽ chính thức đổi tên thành Ninh Tiểu Tinh.
Sanh Ca rất vui cho cô ấy, chuyến này trở về, dường như mọi thứ bên mình đều đang phát triển theo hướng càng ngày càng tốt.
Cô nhìn từng người một, cô và Kỷ Ngự Đình, Lộc Hoa và Tiểu Tinh, Tự Niên Tự Thủy, mọi người ít nhất đều có cặp có đôi, nhưng Lộc Mặc…
“Anh hai, anh xem anh đi, bây giờ ngồi ở đây chỉ có mình anh một mình lẻ bóng, anh định khi nào dẫn chị dâu hai về cho em?”
Lộc Mặc quay đầu, nhìn thoáng qua chỗ ngồi bên cạnh mình, vành tai hơi đỏ lên.
“Chăm sóc tốt cho bản thân mình đi.”
Anh ta lạnh như băng trả lại Sanh Ca một câu rồi đứng dậy lên lầu trông Kỷ Ngự Đình.
Sanh Ca nhìn bóng lưng thẹn thùng nhút nhát của anh ta, cười phụt ra.
Tất cả mọi người trong phòng khách đều bật cười.
Ngay khi bầu không khí cực kỳ vui vẻ, Lộc Thập Nhất đột nhiên vội vàng gõ cửa.
“Cô chủ! Lớn chuyện không hay rồi!”
Tự Niên đi mở cửa, Lộc Thập Nhất có vẻ lo lắng, vội vàng nói: “Bên phía trưởng công chúa nước Âu Phi cáo buộc cô sát hại chú rể tại hiện trường hôn lễ, sợ tội bỏ trốn trở về nước Hoa, đã kiện cô lên tòa án quốc tế, yêu cầu ba ngày sau ở tòa phán xét cô! ”
Trong phòng khách, tất cả mọi người bởi vì những lời này mà lâm vào trầm mặc trong phút chốc, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống vài độ, không khí cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Tất cả mọi người bắt đầu giúp đỡ thảo luận quyết sách.
Lộc Hoa sầm mặt, dẫn đầu nói rằng: “Ninh Thừa Húc làm nhiều chuyện ác như vậy, cậu ta chết mới là sự cứu rỗi, là em giúp cậu ta, trưởng công chúa thế này gọi là không hiểu lòng tốt của người khác.”
Tự Niên cúi đầu, che giấu một tia khác thường trong đáy mắt, hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, không nói một lời ngồi lại sô pha.
Tự Thủy bên cạnh anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm anh ta, chú ý tới ánh mắt mất tự nhiên của anh ta, không nói gì cả, cùng anh ta ngồi xuống.
Lộc Mặc nghe thấy tiếng động đi xuống lầu: "Bà ta muốn chơi phán xét, vậy thì chơi đến cùng với bà ta.”
Lộc Hoa phụ họa: “Đúng vậy, bản thân Ninh Thừa Húc chính là thân phận con riêng, nếu như bị phơi bày ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự hoàng thất nước Âu Phi, anh cũng không tin trưởng công chúa dám đè đầu toàn bộ hoàng tộc chỉ vì đưa em vào tù.”
Hàng mi dài của Sanh Ca nhẹ nhàng buông rũ, giọng điệu thản nhiên: "Không phải bà ta muốn đưa em vào tù, bà ta hy vọng em một mạng đền một mạng.”
Lộc Hoa nghe được càng nổi nóng: "Dù sao em cũng đừng sợ, đoàn luật sư của nhà họ Lộc chúng ta cũng không phải ăn chay, nếu bà ta không sợ hoàng gia mất mặt, chúng ta theo hầu đến cùng.”
Sanh Ca cúi đầu, không nói gì nữa, ánh mắt trầm tĩnh không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tự Niên vẫn không nói chuyện, lên tiếng: Nếu trưởng công chúa đã dám kiện ra tòa án quốc tế, nhất định nắm chắc bà ta cho là đầy đủ chứng cứ, cậu nhà tôi còn chưa tỉnh, nếu như cậu ở đây, chuyện này sẽ rất dễ giải quyết.”
Lộc Mặc ngồi xuống sô pha bên cạnh, vẻ mặt lạnh tanh: "Kỷ Ngự Đình đang trong giai đoạn hồi phục sức khỏe, không trông cậy vào cậu ấy được.”
“…”
Tự Niên muốn nói lại dừng lại mấy lần, cuối cùng vẫn cúi đầu, im lặng là vàng.
Trong phòng khách đột nhiên lâm vào yên tĩnh quái lạ.
Họ sẽ tham dự tòa án quốc tế vào ba ngày tới, và thời gian họ có thể chuẩn bị tương đối hạn chế.
Phỏng chừng trưởng công chúa chính là tính toán chính xác điểm này, muốn đánh cho họ trở tay không kịp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]