Sanh Ca không để tâm lắm, nhanh chóng nằm dài ra giường.
Chỉ vài phút sau, cô đã ngủ thiếp đi thật say.
Hôm sau, giữa buổi chiều ở nước Hoa.
Sau vài ngày liên tục sử dụng thuốc chuyên biệt, Lộc Mặc mở rèm cửa phòng ngủ chính, quay lại hỏi Kỷ Ngự Đình ngồi ngay ngắn trên giường.
“Thế nào? Có cảm thấy có thể nhìn thấy chút vật thể gì không?”
Kỷ Ngự Đình chuyển động đôi mắt đen, tìm tòi không mục đích trong bóng tối rồi lắc đầu.
Lộc Hoa đứng bên chưa từ bỏ ý định: “Anh nhìn kỹ lại xem, thực sự không cảm thấy chút ánh sáng nào sao?”
Kỷ Ngự Đình lắc đầu một lần nữa, hàng mi dài cụp xuống, từ bỏ vùng vẫy.
“Anh hai, phải làm sao mới được đây? Nếu phẫu thuật thì sao?”
Lộc Mặc tỏ ra nghiêm túc: “Tình huống của cậu ấy không giống những trường hợp khiếm thị thông thường.”
Anh ấy trầm tư một lát mới nói tiếp: “Tới phòng thí nghiệm một chuyến nữa xem sao, làm xét nghiệm toàn thân cho cậu ấy, kiểm tra tình trạng lây lan của vi rút xong anh mới có thể quyết định phương án điều trị tiếp theo cho cậu ấy.”
“Phải tới phòng thí nghiệm à?” Lộc Hoa trở nên nghiêm túc theo.
Anh ấy lại gần cửa sổ sát đất nhìn cổng lớn ngoài vườn hoa bên dưới: “Hôm qua anh cả mới vừa rời thành phố S đi công tác, hai ngày nữa mới có thể trở về, hiện tại bên ngoài đâu đâu cũng có người nhìn chằm chằm Kỷ Ngự Đình, chúng ta làm vậy có mạo hiểm quá không?”
Lộc Mặc im lặng.
Căn phòng chìm trong yên lặng nặng nề.
Cuối cùng, Kỷ Ngự Đình là người đưa ra quyết định: “Đi đi, cho dù tôi có tiếp tục trốn trong phòng thì bọn họ cũng sẽ tìm cơ hội điều tra ra sự thật. Thay vì để đến lúc đó chúng ta rơi vào thế bị động, chẳng thà tranh thủ chữa khỏi mắt sớm một chút, biến bị động thành chủ động.”
Dạo này không hiểu sao anh luôn cảm thấy lòng hoảng hốt, có cảm giác dường như bên phía Sanh Ca sắp xảy ra chuyện lớn.
Đã gần một tuần anh không gặp Sanh Sanh của anh, anh rất nhớ cô, nhớ tới độ sắp phát điên!
Anh muốn nhanh chóng chữa khỏi mắt, khôi phục thị lực, tới nước Âu Phi tìm Sanh Sanh!
Nếu Kỷ Ngự Đình đã nói vậy rồi thì Lộc Hoa cũng đành phải đồng ý: “Vậy đợi đến tối hẳn đi, bớt thu hút sự chú ý của người khác hơn, đi ra ngoài vào ban ngày quá nổi bật.”
Chủ yếu là vì từ Ngự Sanh Tiểu Trúc tới nhà để xe ở cổng chính của nhà họ Kỷ mất năm, sáu phút đi đường, phải đi qua ngõ nhỏ vòng vèo, người Kỷ Dũng phái tới theo dõi rất chặt.
Kỷ Ngự Đình không nhìn thấy đường, phải đi một đoạn đường dài như vậy rõ ràng rất khác so với người bình thường.
Mùa đông, trời luôn tối sớm.
Đến bảy giờ tối, bầu trời đã tối đen.
Những bông tuyết bay chầm chậm chẳng bao lâu đã phủ trắng mái ngói xanh của nhà họ Kỷ.
Trong phòng ngủ, Lộc Hoa đưa áo khoác lông chồn cho Kỷ Ngự Đình để anh ta trang bị đầy đủ.
Để giảm bớt sự chú ý, hai người Lộc Mặc, Lộc Hoa đơn độc dẫn Kỷ Ngự Đình đi ra ngoài bằng lối cửa sau của biệt thự.
Tuy nhiên, họ còn chưa tới được nhà để xe thì tin tức đã được báo lại cho Kỷ Dũng.
Kỷ Dũng đứng bật dậy: “Cậu chắc chắn bọn họ không nhìn lầm, đúng là Kỷ Ngự Đình chứ?”
Vệ sĩ cung kính đáp: “Vừa rồi có ba người đi ra ngoài qua lối cửa sau của biệt thự của cậu Ngự, trong số họ, hai người đàn ông đã được xác nhận là cậu Mặc và cậu Hoa của nhà họ Lộc, người còn lại được cậu Hoa dìu đeo khẩu trang và kính râm, họ đi rất vội, nhìn dáng người thì có vẻ là cậu Ngự.”
“Mặc kệ, người có thể được Lộc Mặc, Lộc Hoa đích thân đưa ra ngoài thì chắc chắn là Kỷ Ngự Đình rồi!”
Kỷ Dũng vui mừng quá đỗi: “Liên lạc với Ninh Thừa Ân, nói cho anh ta biết Kỷ Ngự Đình đã ra khỏi nhà, hướng đi tiếp theo do người của anh ta giám sát.”
...
Hơn mười phút sau, Lộc Mặc lái xe vượt gió tuyết, chạy tới phòng thí nghiệm bằng tốc độ nhanh nhất.
Dịch Tử Minh vẫn chưa tan làm, anh ấy đang xét nghiệm mẫu máu của Kỷ Ngự Đình.
Sau khi có kết quả xét nghiệm, trên mặt Lộc Mặc không hề tỏ bất kỳ cảm xúc gì đọc tờ xét nghiệm trên tay.
Lộc Hoa lo sợ trước biểu cảm nghiêm túc của anh ấy: “Anh hai, anh nói gì đó đi, kết quả kiểm tra của Kỷ Ngự Đình thế nào?”
Kỷ Ngự Đình yên lặng ngồi trên giường bệnh, anh cũng đang chờ Lộc Mặc nói.
Lộc Mặc tập trung nhìn chằm chằm giấy xét nghiệm một lúc lâu mới lạnh nhạt nói: “Đơn thuốc anh kê thời gian qua có tác dụng làm giảm tốc độ lây lan của vi rút rõ rệt, có điều anh còn cần phải chụp cắt lớp đầu của cậu ấy nữa.”
“Nghe có vẻ đây là chuyện tốt, anh hai, bao giờ mặt anh mới có thể có nhiều cảm xúc hơn đây?”
Lộc Mặc không trả lời, đi ra ngoài tìm Dịch Tử Minh, muốn chụp cắt lớp cho Kỷ Ngự Đình.
Lộc Hoa nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh ấy, lắc đầu bất đắc dĩ: “Thật không biết tương lai ai sẽ là chị dâu khiến anh bỏ cái thái độ lạnh lùng kiêu căng này đi.”
Lộc Mặc vừa đi ra khỏi cửa nghe không sót một chữ nào, anh ấy thoáng dừng bước.
Nửa năm qua, cô bé cố chấp nào đó đã tỏ tình với anh ấy vô số lần, vì bận chuyện của Kỷ Ngự Đình nên đã gần một tuần rồi anh ấy không gặp cô ấy.
Cô ấy cũng đã từ bỏ, trở lại thành phố Phương.
Lộc Mặc cụp mí mắt, ánh mắt lạnh nhạt, nhanh chóng ngừng suy nghĩ, sải bước đi ra ngoài.
Nửa giờ sau.
Lộc Mặc cầm ảnh chụp CT não của Kỷ Ngự Đình quay lại.
“Cậu ấy bị mù là do sau khi thuốc màu xanh lam mất tác dụng, vi rút tăng nhanh tốc độ phát tán khiến trong đầu cậu ấy hình thành một khối u lớn, chèn ép lên trung khu thần kinh.”
“U não?”
Lộc Hoa ngẩn ra, anh ấy không biết nhiều về y học nhưng cũng biết chuyện liên quan đến khối u thì không phải là chuyện tốt.
Anh ấy bất giác đưa mắt nhìn Kỷ Ngự Đình trên giường bệnh.
Kỷ Ngự Đình cúi đầu, chớp nhẹ hàng mi, không có cảm xúc gì mạnh.
Lộc Mặc nói tiếp: “Là u lành, chỉ là khối u nhỏ thôi, có thể phẫu thuật cắt bỏ, sau đó kết hợp điều trị bằng thuốc sau khi phẫu thuật, về cơ bản mắt sẽ được chữa khỏi.”
Lộc Hoa nghiêm túc nghe anh ấy nói xong mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh hai, lần sau anh nói gì thì có thể đừng ngắt đôi ra không, làm sợ chết đi được.”
Nhận được kết quả tốt nhất này, cuối cùng Kỷ Ngự Đình cũng cười: “Xem ra bác sĩ đều thích hù dọa bệnh nhân.”
Lộc Mặc không để ý tới lời nói đùa của hai người, anh ấy đứng cạnh tủ đầu giường, sắp xếp lại các giấy tờ xét nghiệm của Kỷ Ngự Đình, khẽ mở miệng sắp xếp:
“Chuyện phẫu thuật, đề nghị nhanh chóng tiến hành. Chiều mai, em đưa cậu ấy tới bệnh viện số 1 thành phố, anh sẽ qua đó trước để chuẩn bị, đến lúc đó phải tiến hành phẫu thuật bí mật.”
Lộc Hoa gật đầu: “Được.”
Lúc ra khỏi phòng thí nghiệm đã gần mười giờ tối.
Tuyết bên ngoài đổ càng ngày càng nặng hạt, Lộc Mặc cầm dù cản bớt gió tuyết lại, Lộc Hoa dìu Kỷ Ngự Đình đi.
Ba người đi về phía bãi đậu xe ngoài trời của phòng thí nghiệm một cách vội vã.
Bộp một tiếng, một quả bóng tuyết bất ngờ bay tới từ đằng sau, ném thẳng vào gáy Kỷ Ngự Đình.
Lộc Mặc nhạy bén phát hiện ra, kịp thời dùng cây dù đen ngăn lại.
“Ai? Tấn công người khác từ sau lưng là muốn chết hay sao?” Lộc Hoa là người lên tiếng trước, anh ấy nheo đôi mắt lạnh lùng, nghiêm giọng đầy sát ý.
Một cặp đôi bước ra từ sau chiếc xe van màu đen.
Cô gái chạy chậm tới, khom lưng xin lỗi: “Rất xin lỗi, vừa rồi chúng tôi chơi ném tuyết, không may trúng phải các anh, anh đây không sao chứ?”
Cô ta vừa nói vừa thử thăm dò Kỷ Ngự Đình.
Lộc Mặc lập tức cản tầm mắt của cô ta lại: “Cậu ấy không sao.”
Lộc Hoa hoàn toàn không tin, cười khẩy: “Nơi này là cửa ra vào của phòng thí nghiệm, đêm hôm khuya khoắt chơi trò chơi ở chỗ này, lừa ai hả?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]