Cô cũng chẳng phải tới gặp mẹ chồng tương lai, vì sao lại cần phải ăn diện lộng lẫy?
Nhưng vì còn băn khoăn phải tiếp tục giao thiệp với Ninh Thừa Húc nên cô chỉ uyển chuyển nói: “Lần này tôi đi nước ngoài không mang đến quá nhiều quần áo, không có bộ nào thích hợp hơn.”
Nghe cô giải thích như vậy, mất mát trong ánh mắt Ninh Thừa Húc dần biến mất, ngược lại có chút ảo não.
“Rất xin lỗi, là tôi sơ sẩy, đáng ra phải chuẩn bị lễ phục thích hợp cho em trước mới đúng, em Sanh đừng giận tôi, lần sau sẽ không thế nữa.”
Sanh Ca dời mắt đi nơi khác: “Không sao, không cần xin lỗi.”
“Đi thôi, chúng ta đi vào trước, tôi đưa em đi dạo quanh đây, trước giữa trưa tôi sẽ bảo người mang lễ phục đến đây, đến lúc đó chúng ta đến chỗ mẹ để ăn cơm trưa.”
Ninh Thừa Húc mỉm cười, thâm tình mà si mê nhìn mặt cô, chủ động nắm tay cô.
Nhưng còn chưa đụng tới thì Sanh Ca hơi nhíu mày, tay phải gần như rụt về phía sau theo bản năng.
Động tác này dường như đã kích thích đến dây thần kinh mẫn cảm nào đó của Ninh Thừa Húc.
Anh ta đột nhiên tiến lên bóp chặt cằm Sanh Ca.
“Chúng ta sẽ kết hôn nhanh thôi, sao em vẫn kháng cự tôi như vậy? Dựa vào cái gì mà Kỷ Ngự Đình có thể ôm công chúa, hôn môi em trước mặt mọi người, mà tôi ngay cả nắm tay em cũng không được?”
“Vẫn còn chưa kết hôn đâu, chúng ta không có một chút quan hệ gì, anh dựa vào đâu mà nắm tay tôi trước mặt mọi người?” Mắt lạnh của Sanh Ca trừng lại không hề có chút yếu thế.
Tự Niên đang chuẩn bị xuống xe thấy một màn như vậy, quyết đoán tiến lên nắm lấy cổ tay anh ta: “Buông ra! Đừng làm bị thương cô chủ nhà tôi!”
Lúc này Ninh Thừa Húc mới buông cằm Sanh Ca ra, nhưng cổ tay của anh ta vẫn bị Tự Niên nắm chặt, anh ta muốn tránh thoát hai lần nhưng không thể thành công.
“Cậu chính là vệ sĩ mà lần này em Sanh mang đến đây?”
Hôm nay Tự Niên ra cửa đã dịch dung, gương mặt bên trái có một vết bớt to màu đỏ, khóe mắt bên phải có một nốt ruồi đen to, trên khuôn mặt chi chít mụn trứng cá, còn dùng thuật hoá trang lót xương mũi cùng chóp mũi.
Với vẻ ngoài có chút xấu xí này nên đương nhiên Ninh Thừa Húc không thể nhận ra được.
Bị anh ta nhìn chằm chằm soi mói nhưng Tự Niên vẫn thong dong trấn định: “Đúng vậy, ngài Lance, tôi là Lộc Thập Tứ, vệ sĩ của cô chủ.”
Ninh Thừa Húc chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, cuối cùng cũng không thể tiếp tục nhìn khuôn mặt xấu xí kia của Tự Niên được nữa.
Anh ta có chút hoài nghi nhìn về phía Sanh Ca: “Em Sanh luôn có yêu cầu rất cao đối với bề ngoài của vệ sĩ bên người, cho nên em thay đổi khẩu vị từ khi nào vậy, tìm người có vẻ ngoài xấu như thế?”
Sanh Ca theo đó liếc mắt nhìn Tự Niên, đúng là có hơi xấu đến quá đáng.
“Anh ta vốn không xấu như vậy, mụn trứng cá trên mặt là bởi vì không thích ứng với khí hậu bên này, tuy bộ dạng bình thường nhưng dáng người lại không tồi, thân thủ cũng tốt, anh đừng nên coi thường anh ta.”
Ninh Thừa Húc bỏ qua gương mặt kia của Tự Niên, rũ mắt nhìn lướt qua dưới cổ anh ta, giọng điệu hơi chua.
“Tỉ lệ còn tạm được, nhưng đàn ông có dáng người tốt cũng đâu ít, lại nói, em cũng chưa nhìn cậu ta cởi quần áo bao giờ, nói không chừng ngay cả cơ bụng cũng không có.”
Bị ánh mắt của hai người đánh giá khắp nơi, Tự Niên có chút xấu hổ cúi đầu.
Anh ta lặng lẽ sờ bụng mình, thở dài một hơi.
Cũng may boss nhà mình không ở đây, nếu Boss biết cô Sanh Ca khen anh ta dáng người tốt thì kiểu gì cũng ghen tỵ đến chết mất, sau đó sẽ xung quân anh ta đến một nơi nào đó rất xa để đào than đá, không bao giờ để cô Sanh Ca thấy mặt anh ta nữa.
Thấy lực chú ý của Ninh Thừa Húc dồn hết lên người Tự Niên, Sanh Ca nói sang chuyện khác: “Đứng mãi cũng mệt, đi thôi.”
Không đợi Ninh Thừa Húc trả lời thì cô đã dẫn đầu đi phía trước, tránh cho Ninh Thừa Húc muốn nắm tay cô lần lữa.
Tự Niên cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Phần lớn kiến trúc Âu Phi đều lấy màu trắng và màu vàng làm chủ đạo, trong trang trọng nghiêm túc lại lộ ra vẻ cao quý, trên tường đều lấy tranh gạch ốp tường là chủ, hoàn toàn khác với phong cách kiến trúc của Trung Quốc.
Ninh Thừa Húc đi song song với Sanh Ca, vừa mang cô đi dạo vừa săn sóc giảng giải giúp cô.
“Trên tay tôi nắm giữ lệnh đặc quyền mà mẹ đưa cho, ngoại trừ tẩm điện của Quốc Vương, thư phòng, phòng nghị sự v.v... không thể đi, thì những nơi khác em có thể tự do ra vào.”
Sanh Ca tò mò nhướng mày: “Nhưng tôi cứ muốn đi thăm quan tẩm cung của Quốc Vương, xem giường mà ông ấy ngủ có khác gì với chúng ta không thì sao nào?”
“Được rồi, không đi thì không đi, tôi đi hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Vậy tôi đưa em đến cung điện Arzee mà dạo gần đây tôi đang ở tạm, tiện đây tôi cũng gọi người đưa lễ phục đến bên đó luôn.”
Sanh Ca gật đầu, lặng lẽ đưa mắt nhìn Tự Niên.
Tự Niên lập tức nhăn chặt mày, che bụng, khuôn mặt tràn đầy vẻ đau đớn: “Cô chủ, ngài Lance, bụng tôi không được thoải mái cho lắm, tôi đi WC một chuyến có được không?”
Sanh Ca: “Sớm biết anh không thích ứng khí hậu nghiêm trọng như vậy thì hôm nay đã không mang anh ra ngoài, đi nhanh về nhanh đi.”
“Vâng thưa cô chủ.”
“Từ từ, đứng lại!”
Tự Niên vừa mới quay đầu đã bị Ninh Thừa Húc gọi lại.
Anh ta không thể không quay đầu lại, nghẹn đến mức mặt đều đỏ, cố nén khó chịu: “Ngài Lance?”
Ninh Thừa Húc híp lại đôi mắt phượng: “Đợi đến nhà vệ sinh của cung điện Arzee rồi xả, cậu nhịn một lúc đi, sau đó muốn ngồi bao lâu cũng được.”
“Hả?”
Tự Niên ôm bụng, lập tức dậm chân: “Tôi đang bị tiêu chảy, thật sự không nhịn được, ngài Lance vẫn nên để tôi giải quyết ở gần đây thôi, anh yên tâm, chức trách của tôi là bảo vệ cô chủ, tôi không dám tùy tiện trì hoãn ở trên đường.”
Sanh Ca nhìn về phía Ninh Thừa Húc, lời nói lén mang theo ý chỉ trích: “Anh cần gì phải làm khó anh ta, loại chuyện như tiêu chảy này là cực kì bình thường, có không phải anh ta cố tình không thoải mái vào lúc này đâu chứ.”
Tuy rằng Ninh Thừa Húc không vui vẻ cho lắm, nhưng nể mặt Sanh Ca, cuối cùng anh ta vẫn thỏa hiệp.
“Jamie, anh dẫn cậu ta đi, giám sát chặt chẽ một chút, đừng để cậu ta đi lạc, nếu như bị bảo vệ tuần tra bắt được thì không dễ giải thích đâu.”
“Vâng.”
Chờ đến khi Jamie và Tự Niên vừa đi, Ninh Thừa Húc mới lặng lẽ dựa gần vào Sanh Ca một chút.
Sanh Ca cảm giác được anh ta tới gần, bàn tay giấu ở trong tay áo theo bản năng sờ chiếc nhẫn ngọc lục bảo đeo trên ngón tay, sắc mặt trầm xuống.
“Nơi này là hoàng cung, tai vách mạch rừng, bây giờ tôi đang có hôn ước với Kỷ Ngự Đình, xin anh hãy tự trọng.”
Ninh Thừa Húc rũ mắt, giọng điệu trở nên không tốt chỉ trong nháy mắt: “Đến bây giờ em Sanh vẫn còn chưa giải trừ hôn ước với anh ta, muốn chơi tôi đấy à?”
“Tôi không có.”
Sanh Ca thong dong bình tĩnh giải thích: “Tôi chỉ đang giữ gìn ích lợi của nhà họ Lộc chúng tôi mà thôi, huống chi anh nói muốn tổ chức hôn lễ ở nước ngoài, đến lúc đó cũng kết hôn rồi, hôn ước của tôi ở nước Hoa có hủy bỏ hay không thì có liên quan gì?”
“Nói cũng phải, nếu đến khi sự việc đã xảy ra, Kỷ Ngự Đình mới đột nhiên biết được em đã là người của tôi, anh ta chắc sẽ rất kinh hỉ cho mà xem!”
Anh ta cười tà tứ, con ngươi xanh thẳm thâm thúy lóe lên tia sáng hưng phấn.
Hôn lễ này, anh ta không chỉ muốn làm hoành tráng, long trọng, mà anh ta còn muốn cho nhân dân cả thế giới biết Lộc Sanh Ca đã gả cho anh ta! Đặc biệt là Kỷ Ngự Đình phải biết!
Con ngươi của Sanh Ca lạnh xuống, trừng anh ta: “Ninh Thừa Húc, tốt nhất anh nên thu liễm lại sắc mặt ghê tởm này của anh một chút đi! Nếu để tôi biết anh dám cố ý nói phóng đại những việc này lên để kích thích Kỷ Ngự Đình thì tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua anh đâu!”
Con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, huống chi Sanh Ca giống như con báo nhỏ nóng tính.
Thấy Sanh Ca xù lông, anh ta lập tức mỉm cười trấn an: “Được, chỉ cần em Sanh có thể cam tâm tình nguyện gả cho tôi thì việc gì cũng đều nghe em hết.”
Sanh Ca không nói chuyện nữa, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh hai người đã đến cung điện Arzee.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]