Nhưng mà người nào đó lại luôn hỏi han ân cần, bóp vai đấm lưng, ngoan đến không nói nên lời, khiến cô chẳng thể moi móc lỗi sai.
Bởi vì tối qua bị giày vò dữ dội, Sanh Ca gần như không nghỉ ngơi được mấy, đến lúc gần sáng, cô buồn ngủ đến không chịu nổi, vốn dĩ không thể dậy nổi.
Kỷ Ngự Đình không làm phiền cô, giúp cô nấu cháo, chuẩn bị bữa sáng, rồi mới lặng lẽ ra khỏi cửa, đến công ty.
Anh vừa ngồi lên ghế làm việc, Tự Niên đã vui tươi hớn hở bước vào tranh công.
“Boss, tối qua thế nào? Cách của tôi có phải rất có hiệu quả không? Cô Sanh Ca đã nguôi giận rồi đúng không?”
Tối qua được ăn thịt rồi, Kỷ Ngự Đình rất thoả mãn, ra tay rất hào phóng: “Tăng lương, phát tiền thường, cậu tự mình đi ra cái giá cậu thích với bộ phận tài vụ đi.”
Tự Niên quá bất ngờ: “Boss, anh thật tốt! Hình tượng hôm nay của anh quá to lớn và vĩ đại, anh quả thật là anh hùng trong tim tôi, anh…”
Còn chưa nịnh nọt xong, cửa phòng làm việc Chủ tịch đã bị gõ vang.
Trợ lý ở ngoài cửa bước vào, nói: “Boss Ngự, cô Nhã Ca đến rồi, cô ấy nói hôm nay nhất định phải gặp được anh.”
Bầu không khí hài hoà bỗng chốc bị phá hỏng, Kỷ Ngự Đình lạnh mặt xuống: “Không gặp.”
Tự Niên hơi chột dạ, phụ họa theo: “Boss Ngự đang bận, không có thời gian gặp cô ta đâu, bây giờ cô ta đã không còn là người đại diện phát ngôn của hạng mục Rossi nữa rồi, sau này đừng để cô ta tự tiện đi lên tầng trên cùng.”
“Vâng.”
Trợ lý gật đầu, đang định đi ra ngoài.
“Tránh ra!”
Nhã Ca ở ngoài cửa chen vào khe hở ở cửa, xông thẳng vào trong.
Sắc mặt của Kỷ Ngự Đình càng ngày càng u ám, chẳng nâng mắt nhìn cô ta cái nào: “Cô Nhã Ca, xông vào khi không được phép là hành vi rất không lịch sự đó, cô là một người nổi tiếng mỗi năm cầm giải ảnh hậu đến mỏi tay, chẳng lẽ đến quy tắc này cũng không hiểu sao.”
Mắt Nhã Ca kiên định: “Xông vào đây khi không được phép đúng là tôi sai, nhưng cách làm của boss Ngự, có phải cũng không có phong độ của quý ông quá rồi hay không?”
Kỷ Ngự Đình nhíu mày, nâng rèm mắt lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, khinh thường việc giải thích.
Tự Niên cảm nhận được việc lớn không lành, mở miệng trước: “À ừ, có lẽ là có hiểu lầm, boss đang rất bận, hay là cô Nhã Ca theo tôi ra ngoài, tôi sẽ từ từ giải thích cho cô nghe?”
“Anh giải thích?” Nhã Ca liếc anh ta một cách chế nhạo, rồi nhìn về phía Kỷ Ngự Đình lần nữa: “Lời giải thích của anh vô dụng, tôi muốn boss Ngự đích thân cho tôi lời giải thích hợp lý về chuyện này!”
Sự chán ghét ở đáy mắt Kỷ Ngự Đình không giảm đi, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê: “Tôi không có phong độ của quý ông chỗ nào?”
Nhã Ca đạp giày cao gót, đi đến chỗ ngồi dành cho khách ở đối diện anh, ngồi xuống.
“Có lẽ tối hôm qua tôi đã nói câu nào đó không đúng, khiến boss Ngự không vui, nhưng boss Ngự bởi vì vậy mà huỷ bỏ tư cách làm người đại diện phát ngôn của tôi, hại fans của tôi làm ầm trên mạng, còn cắt đi không ít tài nguyên gần đây của tôi, có phải là quá đáng quá hay không?”
“Không quá đáng.”
Giọng điệu Kỷ Ngự Đình nhẹ hẫng: “Cô biết rõ tôi đã có vợ sắp cưới, còn dám cố tình tính kế tôi, khiến Sanh Sanh hiểu lầm. Nếu cô đã dám tính kế, vậy thì phải chuẩn bị tâm lý chấp nhận hình phạt.”
“Tôi tính kế anh?”
Nhã Ca cảm thấy kỳ lạ: “Tối qua tôi tính kế anh lúc nào? Anh bảo tôi đi, tôi đã đi ngay, chẳng qua là ở trước cửa quán bar Mật Sắc hàn huyên với cô Lộc hai câu, nhưng tôi biết chừng mực, nói chuyện thích hợp, không hề có câu nào quá khích.”
Gương mặt của cô ta tỏ vẻ đúng mực, không chịu mang tiếng xấu này.
“Từ khi tôi debut đến nay, tôi luôn khinh thường mấy việc xào CP với sao nam, cố tình tạo nhiệt, từ khi trở thành đại diện phát ngôn của hạng mục Rossi đến nay, tôi cũng luôn rất quy củ.”
“Không sợ nói thẳng với boss Ngự, nếu tôi muốn tính kế anh thì sẽ làm một cách thông minh hơn, sẽ không chọn tình huống rõ ràng như tối hôm qua, tự chui đầu vào lưới đâu, tôi không biết tại sao boss Ngự lại hiểu lầm tôi như vậy!”
Mi tâm Kỷ Ngự Đình nhíu chặt lại, nhạy bén phát hiện ra sự không bình thường từ trong lời nói của cô ta.
Tối hôm qua, anh uống say rồi, cộng thêm vì quá mức căng thẳng.
Bây giờ nghĩ lại, tối hôm qua có rất nhiều chi tiết anh đều không nghĩ đến.
Kỷ Ngự Đình nâng mắt nhìn về phía Tự Niên.
Tự Niên đang cúi đầu, ánh mắt lảng tránh, dưới chân lặng lẽ dịch ra đến cửa, định chuồn đi.
“Cậu đứng lại.”
“Boss tôi, còn có việc…”
Nhìn thấy vẻ mặt hơi hoảng loạn của anh ta, trong lòng Kỷ Ngự Đình đã hiểu ra: “Không gấp, đợi một lúc rồi làm.”
“Được rồi…”
Kỷ Ngự Đình lại nhìn về phía Nhã Ca: “Tôi sẽ điều tra chuyện tối hôm qua, nếu như đúng là đã đổ oan cho cô, tôi sẽ trả lại cho cô đại diện phát ngôn và những thông báo bị huỷ bỏ.”
“Chỉ trả lại vậy thôi? Tôi bị đổ oan lớn như vậy, không phải boss Ngự nên bồi thường một chút cho tôi sao?”
Trong đôi mắt đen của Kỷ Ngự Đình loé lên chút chán ghét, giọng điệu trầm xuống: “Quá tham lam không phải là chuyện tốt, trợ lý Mẫn, tiễn cô Nhã Ca ra ngoài.”
“Vâng, boss Ngự.”
Sau khi hai người kia rời đi, vào khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Tự Niên lập tức quỳ xuống.
“Boss, tôi là người vô tội! Đến việc lấy tiền thưởng tôi còn chưa kịp nói với bộ phận tài vụ nữa, hu hu tôi chỉ là đồng loã mà thôi!”
Gương mặt Kỷ Ngự Đình lạnh nhạt: “Chủ mưu là ai?”
“Là…”
Tự Niên cúi đầu.
Tối hôm qua cô Sanh Ca đã nói rồi, nếu không cẩn thận bị lộ âm mưu, cứ đẩy hết lên người cô là được rồi.
Boss nhà mình không dám gì cô Sanh Ca, nhưng có thể làm chết anh ta đ!
Tự Niên kiên định ngẩng đầu: “Là cô Sanh Ca!”
“Dấu hôn trên người anh là do cô ấy hôn, chữ trên ngực anh cũng là do cô ấy viết, tôi chỉ giúp cô ấy diễn một vở kịch mà thôi!”
Kỷ Ngự Đình không dám tin mà nhìn anh ta, khí lạnh xung quanh bức người, là điềm báo của cơn giông bão.
“Nói rõ ràng tất cả chuyện tối hôm qua cho tôi, dám sót một chữ nào! Tôi sẽ ném cậu vào phòng thẩm vấn, đích thân giúp cậu giãn gân cốt.”
Cảm nhận được sự nghiêm nghị trong ánh mắt của Kỷ Ngự Đình, cả người Tự Niên vô cùng run rẩy, gương mặt tràn đầy sự hoảng sợ.
“Đừng mà! Boss, tôi không dám đâu! Tôi nói hết! Tôi sẽ nói ra hết!”
…
Sanh Ca chống đôi chân mềm nhũn, đi vòng những con hẻm khúc khuỷu của nhà họ Kỷ, chuẩn bị đến nhà để xe.
Đang trên đường đi, cô đột nhiên không kìm được mà hắt xì hai cái: “Là ai lén lút nhớ mình sao?”
Hôm nay Lộc Thập Nhất làm tài xế của cô, nhìn cô một cách lo lắng: “Gần đây ngày nào nhiệt độ cũng thấp, cô chủ không phải là bị cảm rồi chứ?”
Sanh Ca phất tay: “Không phải, sức khoẻ vẫn rất tốt, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Lộc Thập Nhất hỏi.
Cô vừa đi chậm rãi, vừa nghiêm túc cảm nhận: “Sống lưng tôi luôn cảm thấy lạnh lẽo, đây không phải là điềm báo tốt! Xem ra hôm nay có chuyện lớn xảy ra rồi!”
Lộc Thập Nhất cạn lời, từ khi nào cô chủ nhà anh ta trở nên lải nhải vậy thế?
“Cô chủ, cô đừng nói đùa, chắc chắn là bị cảm rồi, hay là hôm nay cô đừng đến công ty nữa, ở nhà nghỉ ngơi một hôm đi?”
Sanh Ca lắc đầu từ chối.
Hai người vừa đi đến bãi để xe, đã thấy Kỷ Ngự Đình lái xe từ phía đối diện đến, dừng lại bên cạnh bọn họ.
Đôi chân dài của Kỷ Ngự Đình bước xuống xe, gương mặt lạnh lùng, ẩn chứa sự tức giận.
Sanh Ca hoàn toàn không hay biết chuyện gì, nhìn anh một cách kỳ lạ: “Anh Ngự không phải đã đi làm rồi sao? Sao lại về rồi?”
Kỷ Ngự Đình không nói tiếng nào đi đến trước mặt cô, cúi người xuống, ôm eo cô, ngang ngược khiêng cô lên vai, đi vào trong Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]