Bầu không khí trên bàn ăn, trong nháy mắt trở nên vô cùng nghiêm túc.
Áp suất trên người vài người giảm xuống trộn lẫn vào nhau, có phần đáng sợ, vài người giúp việc đứng ở bên cạnh đợi mệnh lệnh đều sợ đến mức lui ra ngoài.
Hai vợ chồng Lộc Sâm đồng thời ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tống Niên một cái.
Kỷ Ngự Đình nhíu mi, mặt lạnh lùng, vẻ mặt dưới mặt quỷ vô cùng u ám.
Tống Niên cũng bị cục diện này làm cho sợ hãi trong lòng, chị ta kiêu ngạo hừ một tiếng, buộc mình lấy lại tinh thần.
"Tất cả mọi người nhìn tôi làm cái gì? Lời tôi nói đều là sự thật."
Thật ra chị ta muốn nói ở trước mặt Kỷ Ngự Đình, để cho anh thấy rõ được Lộc Sanh Ca chính là một con khốn bẩn thỉu!
Lộc Thiệu Nguyên có chút mất hứng, ho nhẹ hai tiếng: "Ăn cơm đi, em nói chuyện này để làm gì, ngậm miệng lại, ăn cơm của em đi."
Xem như Tống Niên vẫn còn rất thức thời, dù sao thì mục đích khiêu khích của chị ta cũng đã đạt được mục đích rồi.
Ánh mắt của vợ chồng Lộc Sâm và Kỷ Ngự Đình lại rơi xuống Sanh Ca đang ngồi bên cạnh.
Cô đang im lặng ăn cơm, trên mặt không hề có bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào, giống như không hề nghe thấy những lời Tống Niên vừa nói.
Đây không hề giống tính cách bướng bình thường ngày của cô.
Kỷ Ngự Đình có chút khó hiểu, thử gắp cho cô một miếng nấm hương mà cô không thích ăn vào bát: "Món này nhiều dinh dưỡng, thực ra mùi vị cũng không quá tệ, em phải ăn nhiều một chút."
Tay đang cầm đũa của Sanh Ca trong nháy mắt ngừng lại.
Đang ở trước mặt mọi người, cô không nói gì, chẳng qua là quay lại liếc mắt trừng Kỷ Ngự Đình một cái.
Cái liếc mắt này chỉ có mình Kỷ Ngự Đình biết rõ, là mang ý cảnh cáo, hiển nhiên là cô đang kiềm chế lửa giận của mình.
Tức giận trong bụng, cũng không trút ra ngoài, việc này không giống phong cách của cô.
Kỷ Ngự Đình không biết cô đang suy nghĩ cái gì ở trong đầu, chỉ biết nếu như cứ mặc kệ mà để miếng nấm hương cô ghét nhất ở trong bát cô, buổi tối về anh có thể sẽ không thể yên ổn được.
Vì thế, tự giác gắp miếng nấm hương trong bát cô lại rồi tự mình ăn.
Lúc này sắc mặt Sanh Ca mới dịu đi.
Lộc Thiệu Nguyên nhìn thấy cảnh này, đôi mắt đục ngầu thâm trầm của ông ta khẽ nheo lại, không biết đang nghĩ cái gì.
Ăn một bữa cùng nhau cũng chẳng vui vẻ gì.
Lộc Thiệu Nguyên thấy Kỷ Ngự Đình buông đũa rồi, mới ôn hòa cười hỏi: "Ngự Đình à, đầu bếp nhà họ Lộc làm đồ ăn có hợp khẩu vị cháu không?"
"Cũng không tệ lắm, cháu đã ăn no rồi, bác trai cứ ăn từ từ."
Lộc Thiệu Nguyên cũng buông đũa: "Bác đã ăn đủ rồi, nhưng mà tuổi đã lớn, đi đứng cũng không tốt, bác muốn đến phòng sách tìm mấy quyển sách, để cho mấy người bọn họ ăn tiếp, cháu đẩy bác đi được không?"
Đây rõ ràng là có điều gì muốn nói riêng với anh.
"Dạ được." Kỷ Ngự Đình không hề do dự, đứng dậy đi tới phía sau Lộc Thiệu Nguyên, đẩy xe lăn giúp ông ấy.
Chờ hai người bọn họ rời đi, Tống Niên mới tiếp tục nói: "Lộc Sanh Ca, cô thật đúng là quá may mắn, là hàng đã qua hai tay, đã từng kết hôn một lần, vậy mà Kỷ Ngự Đình còn có thể không so đo tính toán, thực hiện lời hứa mà lấy cô, cô nên cảm ơn công lao của nhà họ Lộc nhiều hơn... nhỉ!"
Chị ta vừa mới nói xong, Sanh Ca cầm nửa ly nước trái cây trên bàn lên, cách một cái bàn, người ngồi ở phía đối diện, nhắm thật chuẩn ném bát vào người chị ta.
Nước trái cây bắn tung tóe cả người chị ta, ngay cả tóc cũng đều bị dính.
Chị ta trợn tròn mắt: "Cô dám ném ly vào người tôi?"
Sanh Ca lạnh lùng nhíu mi: "Vì sao lại không dám? Vừa nãy anh Ngự ở đây, lần đầu tiên anh ấy đến nhà họ Lộc ăn cơm, tôi tha cho cô một lần, ai ngờ cô lại không có mắt như vậy, được một tấc lại muốn tiếc một thước."
"Đây là nhà họ Lộc! Tôi là mẹ kế của cô!"
Sanh Ca giễu cợt: "Ngoại trừ cha tôi, nhà họ Lộc này có ai thừa nhận thân phận của cô? Trong đầu cô không có chút suy nghĩ gì sao? Lúc nào cũng muốn thoát ra để tìm kiếm cảm giác tồn tại, xem ra là sự phóng đãng, lối sống hèn hạ đã khắc sâu trong nhận thức của chính cô."
"Cô!"
Tống Niên tức giận đến đỏ bừng mặt, nhìn vợ chồng Lộc Sâm một chút.
Hai người một người lạnh nhạt, một người nhịn cười, đều là dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Sanh Ca chú ý đến ánh mắt của chị ra, châm biếm nói: "Cô nhìn cái gì? Hi vọng bọn họ có thể nói giúp cô một hai câu? Đây là anh trai và chị dâu của tôi, bọn họ không đưa dao cho tôi chém cô, là đã nể mặt cha lắm rồi."
Lộc Thiệu Nguyên vừa rời đi, Tống Niên không còn sự trợ giúp, chị ta rất bực bội, cái dáng vẻ trông như bị bắt nạt đến sắp khóc.
Sanh Ca cũng không thèm để ý chị ta giả vờ giả vịt, cầm nĩa cắt bò bít tết trên bàn, trực tiếp lướt qua bàn dài, đặt ở trên cổ chị ta.
Tống Niên bị dọa sợ đến choáng váng: "Lộc Sanh Ca! Nếu như cô dám làm tôi bị thương, cô cũng không yên ổn đâu!"
Suy cho cùng nhiều người nhìn như vậy, Thịnh Tú Vân cũng muốn giúp đỡ, khuyên: "Em gái..."
Lộc Sâm giữ chặt tay của Thịnh Tú Vân, ý bảo cô ấy mặc kệ.
Hai vợ chồng mặc kệ chỉ ngồi xem kịch chứ không thèm lên tiếng.
Tống Niên rất bất lực, cảm giác được cái nĩa đang chạm trên da thịt chị ta, có đôi chút đau đớn, di chuyển một chút chị ta cũng không dá,.
Thấy chị ta sợ hãi, Sanh Ca cười khẩy: "Cô ngoài việc nổ với ôm chặt cây đại thụ là cha tôi ra, thì cô còn có thể làm cái gì?"
Tống Niên nghẹn họng.
"Nếu như cô thu cái đuôi lại, ngoan ngoãn một chút, thì tôi còn có thể cho cô hưởng thụ cuộc giàu sang cuối cùng trước khi tôi thừa kế sản nghiệp gia đình, nếu như cô làm tôi nổi giận..."
Cô đang kéo dài giọng, đôi mắt sắc bén, dựa sát vào tai Tống Niên nhỏ giọng nói: "Vài ngày nữa tôi cho người trói cô lại, ném tới núi sâu cho lợn rừng ăn."
Con ngươi Tống Niên co rụt lại: "Cô dám!"
"Vậy cô có thể thử xem, xưa nay Lộc Sanh Ca tôi vô pháp vô thiên, cô xem xem tôi có dám làm hay không?"
Tống Niên chống lại ánh mắt tàn nhẫn lạnh lẽo của cô, hoàn toàn câm nín.
Trong phòng sách.
Kỷ Ngự Đình ở trên tầng cao nhất của giá sách, tìm sách giúp Lộc Thiệu Nguyên.
"Là quyển này? Hay là quyển kia?"
Lộc Thiệu Nguyên đeo kính viễn thị, hai mắt nhìn chằm chằm: "Quyển ở giữa."
Kỷ Ngự Đình lấy xuống, dùng hai tay đưa cho ông ấy.
Ông ấy dùng đôi tay đầy nếp nhăn khẽ vuốt ve bìa sách, bình thản mở lời: "Vốn dĩ ban đầu bác đồng ý cho cháu và con bé đình hôn, là vì đánh giá cao sự quyết đoán sát phạt của cháu trong lĩnh vực kinh doanh, trong khoảng thời gian này hai đứa ở chung với nhau như thế nào rồi?"
Kỷ Ngự Đình nghiêm túc đứng nghe, trong lòng không khỏi có một chút nghi ngờ.
Nghe ý này, là hiện tại có điều không hài lòng ở anh sao?
"Sanh Sanh cô ấy đã chăm sóc cháu rất tốt, cháu rất cảm ơn cô ấu, hơn nữa bác trai Lộc yên tâm, Sanh Sanh là cục cưng của nhà họ Lộc, nhưng cũng là nửa kia mà cháu muốn nắm trong lòng bàn tay mà cưng chiều, cháu sẽ dũng quãng đời còn lại để che chở cho cô ấy thật tốt."
Nói một lần này là nói rõ ràng, nói rất đúng trọng tâm, Lộc Thiệu Nguyên nghe được thì càng lúc càng nghiêm túc, thậm chí lắc đầu thở dài.
"Bác trai Lộc?"
"Cháu nghĩ như vậy là chuyện tốt, nhưng đứa con gái này của bác từ nhỏ đã bị bác nuông chiều đến hư hỏng, làm việc luôn luôn muốn chiếm thế thượng phong, lúc nói chuyện thì muốn nói gì thì nói, ngay cả với bậc cha chú cũng không ngoại lệ, tính tình này của con bé rất dễ phải chịu thiệt, đó là lí do vì sao mà bác muốn tìm một người nửa kia của con bé, có thể kiềm con bé lại, dạy dỗ con bé ngoan ngoãn hơn."
Môi mỏng của Kỷ Ngự Đình mím chặt lại, không trả lời ngay lập tức.
Trong lòng có hàng trăm suy nghĩ mà không thể nào lý giải được.
Làm cha mà không muốn con rể cưng chiều con gái mình? Lộc Thiệu Nguyên vậy mà lại muốn anh thành người chồng nghiêm khắc dạy dỗ Sanh Ca?
Hai mươi ba năm cũng không thể áp chế được cái tính cách nóng như lửa của cô, để cho anh nửa đường thế chân, cái nhiệm vụ này dường như là không có chút khả năng nào.
Lộc Thiệu Nguyên tiếp tục nói: "Bình thường con bé Sanh Ca rất nghe lời anh cả nói, chỉ có anh cả có thể kiềm con bé lại, bác hi vọng ở phương diện này cháu có thể học tập anh cả."
Đây là muốn anh đi học tập Lộc Sâm sao?
Mối quan hệ của anh với Lộc Sâm là mối quan hệ cạnh tranh, hơn nữa trước kia Lộc Sâm cho người giết anh, lúc đó nếu như bọn họ không phải vì Sanh Ca, có lẽ là biến thành đối thủ của nhau rồi.
"Bác trai, thật ra... ở những việc hệ trọng Sanh Sanh cô ấy rất nghe lời cháu nói."
Lộc Thiệu Nguyên cũng không định vạch trần anh: "Cháu không cần phải che giấu, chuyện của hai đứa bác đã nghe rồi."
Kỷ Ngự Đình choáng váng.
Nghe nói sao?
Ở bên ngoài nói cái gì về anh và Sanh Ca?
Lộc Thiệu Nguyên: "Bác già rồi, đoán chừng cũng không ở được với con gái mấy năm, nếu như cháu không thể hoàn thành tâm niệm của bác, thì bác chỉ có thể xem xét lại hôn ước của hai đứa."
Kỷ Ngự Đình trong nháy mắt ngồi xổm xuống theo tư thế quân nhân, cẩn thận nhìn về phía Lộc Thiệu Nguyên đang ngồi trên xe lăn: "Bác trai yên tâm, cháu nhất định sẽ dạy dỗ Sanh Sanh thật tốt, để cho cô ấy làm một người vợ hiền lành ngoan ngoãn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]