Phong Thanh Thanh kinh ngạc nhìn cô, lại nhìn cây thước dùng để phạt, vô thức lùi lại phía sau.
"Đồ khốn kiếp này! Cô rõ ràng muốn nhân cơ hội này để chơi đểu tôi! Rõ ràng là cô không thực sự muốn trả lại nhà cũ cùng với Phong thị cho bọn tôi, tôi không đồng ý! Tôi kiên quyết không bằng lòng! Cô nghĩ thôi cũng đừng nghĩ!"
Sắc mặt Sanh Ca lạnh lùng, cầm lấy cây thước phạt trong tay ngắm nghía: "Cô vừa rồi mới nói sẽ tuân theo vô điều kiện, còn hiện tại không phải là việc cô có thể quyết định."
Cô vừa dứt lời, Lộc Thập Nhất với Lộc Thập Nhị đã nhanh chóng bước tới, đè vai Phong Thanh Thanh lại.
"Các anh muốn làm gì!"
Đôi mắt của Phong Thanh Thanh dần nhuốm màu sợ hãi, cô ta rụt cổ nói: "Có phải cô muốn hù dọa tôi đúng không! Cô tưởng tôi sợ cô à! Có chết tôi cũng sẽ không chịu thua thứ khốn nạn như cô đâu!"
Sanh Ca cầm thước phạt tiến lại gần cô ta: "Cứ mỗi lần cô mở miệng là lại mắng khốn kiếp thì cũng thoải mái nhỉ? Cái miệng này của cô đâu có một chút nào là tư chất của con nhà giàu chứ, hôm nay tôi sẽ dẫn cô đi thiết lập quy tắc!"
"Cô muốn làm gì! Cô muốn đánh tôi ư? Đồ khốn kiếp! Cô dám động vào tôi thử xem!"
Sanh Ca cười lạnh lắc đầu.
Đầu óc của cô ta thật sự rất ngu ngốc, rốt cuộc không thể nói ra là bộ dạng gì, bây giờ tiếp tục mắng thì sẽ chỉ càng chọc tức cô ta mà thôi.
Nhưng không sao, vừa kịp ra đòn phủ đầu.
"Từ lúc cô bắt đầu tiến vào phòng khách này, thì cô đã nói bao nhiêu câu chửi thô tục rồi?"
Phong Thanh Thanh bị câu hỏi này làm cho sững sờ.
Cô ta quen mồm mắng chửi, ai biết đã nói bao nhiêu rồi đâu.
Lộc Thập Nhất đếm: "Cô chủ, tổng cộng có năm chữ thô tục."
Sanh Ca gõ gõ cây thước phạt trong tay: "Một chữ là hai thước phạt, nếu hôm nay tôi không đánh cô, thì tự đánh tay mười lần."
"Tôi không được! Cô dựa vào đâu mà đánh tôi! Tôi được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, ngay cả cha mẹ tôi cũng không nỡ động vào một ngón tay của tôi! Nếu vậy thì cô nghĩ cô là ai! "
Cô ta vô cùng sợ hãi, không thể tưởng tượng được khi cây thước dùng để phạt đó đập vào lòng bàn tay cô ta thì sẽ đau như thế nào, cô ta điên cuồng vùng vẫy, không ngừng la hét.
"Mẹ ơi mau cứu con! Cô ta muốn đánh chết con! Mẹ ơi!"
Lý Phi cũng rất đau lòng, nhưng vì để con gái mình thực sự có thể loại bỏ tính tình hư hỏng ngang bướng, bà ta không thể không nhẫn tâm, quay mặt sang chỗ khác, làm ngơ với lời cầu cứu của Phong Thanh Thanh.
Phong Thanh Thanh thấy cổ tay mình bị vệ sĩ giữ chặt, cánh tay không thể kéo lại được, Sanh Ca cũng nắm lấy đầu ngón tay của cô ta, để lòng bàn tay bất lực của cô ta lên không trung.
Cô ta muốn tiếp tục mắng, nhưng bị Sanh Ca nhìn thì hơi cứng lại: "Lần này chỉ đánh mười cái, nếu như ngay từ đầu cô kiềm chế được cái miệng của mình, còn dám mắng chửi nữa, thì lần sau sẽ dùng thước phạt vả vào miệng cô, muốn bị thế hay không thì cô cứ thử chửi thêm một câu nữa xem?"
Chọc giận Sanh Ca thì cô có thể làm bất cứ điều gì.
Nếu thật sự dùng thước phạt vả vào mồm, vậy thì khuôn mặt của cô ta chắc chắn sẽ hỏng mất!
Trong lòng Phong Thanh Thanh kinh hãi, sợ hãi nuốt một miếng nước bọt, cắn chặt môi, không dám nói bừa.
Thấy cô ta thành thật hơn nhiều, Sanh Ca cũng nghiêm túc, dùng thước phạt mạnh mẽ đánh vào lòng bàn tay cô ta một cái.
"A! Đau quá! Đừng đánh nữa! Mẹ ơi cứu con! Cô ta sắp đánh chết con rồi!"
Phong Thanh Thanh đau đớn rùng mình, nước mắt trào ra, gào thét như chọc tiết heo.
Lần xuống tay này, Sanh Ca dùng một trăm phần trăm sức lực của mình, cộng với việc bản thân có nội lực võ, lòng bàn tay trắng nõn của Phong Thanh Thanh nhanh chóng đỏ như máu, sưng tấy lên.
Vẻ mặt của Sanh Ca lạnh như băng, cô tàn nhẫn xuống tay đánh liên tiếp bốn lần.
Phong Thanh Thanh gào thét khàn cả giọng, khóc thành nước mắt, đau đến nỗi cánh tay đều run rẩy.
Lòng bàn tay trái của cô ta chỉ bị đánh năm cái, lòng bàn tay vốn dĩ trắng trẻo mềm mại giờ đã trở nên tím bầm sưng lên.
Lý Phi nghe thấy tiếng vun vút của thước phạt, cũng khóc theo, nhẫn nhịn muốn đi lên ngăn cản mấy lần, cuối cùng lại lui xuống ghế sô pha giả vờ điếc.
Sanh Ca xuống tay tàn nhẫn, đánh vào tay trái năm cái, lại nắm lấy tay phải của cô ta đánh năm cái.
Sau khi dùng thước phạt xong, Lộc Thập Nhất với Lộc Thập Nhị mới buông thả Phong Thanh Thanh ra.
Phong Thanh Thanh lần đầu tiên bị đánh bằng thước phạt, bắp chân đều run lên, vừa mất đi chỗ dựa, cô ta không thể đứng vững nữa, ngã xuống sàn nhà.
Lòng bàn tay cô ta vô lực chạm đất, đau đớn thấu xương, cô ta suýt chút nữa ngất đi, khóc đến nỗi thở không ra hơi.
Lý Phi vội vàng tiến lên để dìu cô ta, kiểm tra vết thương trên lòng bàn tay của cô ta.
Sanh Ca đặt một hộp thuốc mỡ chống sưng lên bàn, vẻ mặt nghiêm khắc không thay đổi: "Nhớ kỹ quy tắc cho tôi, tôi không bao giờ có thể dung chứa một hạt cát trong mắt, bảy ngày sau tôi sẽ đến để kiểm tra kết quả học thuộc của cô, nếu như cô vẫn chưa bị đánh cho khuất phục, thì cô có thể thử khiêu khích tôi lần nữa."
Phong Thanh Thanh rúc vào trong lòng Lý Phi, ngoại trừ gào khóc, thì không còn cách nào để chống lại Sanh Ca.
Nhìn vào mắt của cô ta tràn đầy sợ hãi.
Người phụ nữ này thật độc ác, quả thực chính là một con quỷ hu hu hu…
Sanh Ca thấy cô ta không dám chửi mắng mình nữa, sự kiêu ngạo cũng biến mất đi rất nhiều, cô rất hài lòng.
Quả nhiên là nói chuyện còn không bằng hành động, phương pháp giáo dục từ mấy ngàn năm trước được truyền lại quả thực dùng rất hiệu quả.
Cô nhờ người đặt chiếc thước dùng để phạt bằng gỗ đàn hương đỏ trên bàn trang điểm đối diện với căn phòng của Phong Thanh Thanh để cúng bái, để mỗi ngày khi thức dậy cô ta có thể nhìn thấy nó đầu tiên.
Sau khi thiết lập các quy tắc xong, Sanh Ca để Lý Phi ký vào hai thỏa thuận chuyển nhượng bất động sản, nhìn cũng không thèm nhìn Phong Thanh Thanh đang ở trên đất, cô giẫm giày cao gót xuống dứt khoát rời đi.
Trong bảy ngày qua, có cây thước phạt tạo áp lực, Phong Thanh Thanh sợ bị đánh, nên cô ta vô cùng ngoan ngoãn mà học thuộc lòng cả một quyển sách.
Trong quá trình kiểm tra, mặc dù có vài lần ngắt quãng và sai sót, nhưng có thể miễn cưỡng coi như đã học thuộc xong hết, Sanh Ca cũng không cố ý làm cô ta khó xử, dựa theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt nhất đánh mười cái vào lòng bàn tay cô ta.
Phong Thanh Thanh vừa đau vừa giận, lại không thể làm gì cô, chỉ biết che lấy đôi tay sưng tấy của mình mà khóc: "Hu hu hu, cô chính là động vật máu lạnh, chỉ biết ức hiếp tôi, tôi chán ghét cô chết đi được… "
Sanh Ca để cho cô ta tùy ý khóc: "Đúng vậy, có tiến bộ, lời nói lên án tôi cũng văn minh hơn trước, nhưng trong khoảng thời gian này, chắc cô không ít lần chửi mắng thầm tôi đúng không?"
Phong Thanh Thanh không nói lời nào, tức giận trừng mắt với cô.
Vậy cũng không đúng, lúc cô ta đi vệ sinh đi đại tiện cũng muốn phải chào hỏi Sanh Ca hai câu!
Mỗi đêm trước khi đi ngủ sẽ làm nghi thức chào hỏi mười tám đời tổ tiên của Sanh Ca!
Sanh Ca nhìn thấy biểu cảm nhỏ của cô ta, trong lòng hiểu rõ, sau đó gọi tất cả người giúp việc trong biệt thự đến: "Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người có thể giám sát Phong Thanh Thanh, chỉ cần cô ta nói tục thôi, thì báo cáo cho tôi sẽ có thưởng, một lần một ngàn."
Đôi mắt của những người giúp việc sáng lên.
Phong Thanh Thanh khổ sở, từ ngày hôm đó, bất luận cô làm cái gì đều sẽ có người lặng lẽ đi theo, ngay cả khi đi học với giáo viên nghi lễ, cũng không ít người giúp việc lặng lẽ quan sát.
Lúc đầu, Phong Thanh Thanh tức không chịu nổi, nhịn không được mắng chửi đám người giúp việc kia, nói tục mấy lần, không ít người giúp việc vì thế mà vui mừng khôn xiết vì được cầm tiền thưởng.
Sanh Ca cũng dựa theo quy tắc một chữ đánh hai cái vào lòng bàn tay, đánh rất rõ ràng.
Bàn tay của Phong Thanh Thanh sưng tấy, suốt nửa tháng qua, cô ta không nhớ nổi màu sắc ban đầu của lòng bàn tay mình là màu gì.
Lúc ăn cơm, cô ta không thể cầm thìa được, Lý Phi đau lòng cho con gái mình, lặng lẽ tự mình đút cho con ăn hai lần, nhưng bị Sanh Ca biết được sau đó nghiêm túc ngăn lại.
Loại bệnh công chúa này, nhất định không thể dung túng được.
Mặc dù Phong Thanh Thanh cảm thấy đau khổ, nhưng cô ta cũng hoàn toàn sợ hãi trước việc bị Sanh Ca đánh, trước khi cô ta nói thì cô ta sẽ suy nghĩ thật kĩ trong đầu trước.
Cuộc sống ngày ngày trôi đi, cô ta càng ngày càng ít bị ăn đánh hơn.
Ngày bốn tháng mười hai.
Thành phố Phương nghênh đón trận tuyết lớn đầu tiên trong năm, bao phủ toàn bộ thành phố bằng một lớp tuyết trắng mờ ảo.
Sanh Ca được bao bọc trong một chiếc áo choàng lông chồn màu trắng, mặc cùng một chiếc váy viền ren dài màu đen sẫm, vừa tinh tế vừa lộng lẫy, nhưng cũng không kém phần trang trọng.
Cô cố ý cắt một vài quả mận đỏ rất đẹp, đi một chuyến đến nghĩa trang công cộng, thăm Phong Ngự Niên.
Trên bia mộ của Phong Ngự Niên phủ đầy tuyết, Sanh Ca kiên nhẫn giúp anh dọn tuyết, đôi mắt dịu dàng nói những lời tri kỷ với anh.
"Anh Ngự, không ngờ tới trận tuyết rơi đầu tiên ở thành phố Phương lại đúng vào ngày anh được hạ táng vào tháng trước, chẳng qua là hai ngày nay trời thực sự rất lạnh, không biết ở bên kia anh có lạnh không, em để bọn Lộc Thập Nhất đốt thêm cho anh mấy cái áo khoác nhé? "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]