Ở phía của Đỗ Khánh Huyền sau khi biết đại sự đã thành liền nhanh chóng đánh bài chuồng rồi rút lui, trước khi rời khỏi thì Đỗ Hoành Dương ham chơi vẫn cố ý để lại một chút thông tin sai sự thật cho lão cáo già Hoàng Hiệu, đánh với nhau nửa ngày cuối cùng cũng kết thúc, bây giờ mọi người có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, cuối cùng thì Hoàng Tân Tuệ cũng có đủ bằng chứng để thoát khỏi cái nhà tù đó, chỉ là họ không biết với một người như Hoàng Tân Tuệ thì cô ấy có đủ dũng khí để rời đi hay không thôi.
Mặc dù là không có gì là chắc chắn nhưng họ giúp đến đây cũng xem như là cạn tình cạn nghĩa rồi, Đỗ Hoành Dương ôm eo bà xã nhà mình, dịu dàng hôn lên trán của cô rồi khen cô quá giỏi. Nhưng thật sự để nói thì họ thật sự khâm phục cái đầu của Trình Mộc Cát, tại sao có thể suy nghĩ ra một kế hoạch chu toàn như vậy nhỉ?
Sau khi bên này xong chuyện thì Đỗ Khánh Huyền cũng gọi điện thoại cho Vũ Thiên Ái, chị ấy nhìn các bác sĩ, y tá rồi nói:
- Hạ màn thôi.
Lúc này càng bác sĩ, y tá mới cho tắt đèn cấp cứu, họ cố ý đẩy một cái túi đầy máu đi ra, Hoàng Hiệu nhìn theo nó và nghĩ cái cục thịt dính đầy máu kia chính là cháu ngoại của mình, ông ấy cũng lòng đau như cắt muốn chạy theo để xin lại, sau đó an táng cháu mình cho đàng hoàng, nhưng cuối cùng thì ông ấy vẫn không làm vậy… Vũ Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-vo-cu-kiep-nay-anh-no-em/894954/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.