Sau năm tiếng... Mười tiếng... Rồi mười lăm tiếng nhưng chẳng thấy tiến triển thì tốt, Tư Duệ vẫn nằm im ở đó và thở bằng oxy, Đỗ Khánh Huyền đã lo đến mức không thể nào ngồi yên một chỗ được nữa rồi. Cô sợ... Cảm giác này thật sự rất bứt rứt và khó chịu.
Chốc chốc lại nói chuyện cùng con gái, cô vẫn ôm hi vọng nhỏ nhoi... Ít nhất thì cô có linh cảm Tư Duệ vẫn còn thương cô, con bé vẫn muốn ở bên cạnh cô, vẫn muốn làm con gái cô... Cô tin, cô tin trực giác của một người mẹ như cô là đúng.
Sau hơn hai mươi tiếng, nhưng Tư Duệ vẫn chưa dấu hiệu gì của sự sống, lúc này mọi hi vọng của Đỗ Khánh Huyền cũng dần bị đánh tan, cố gắng bám víu lấy một chút hi vọng nhỏ nhoi nữa thôi.
Vũ Thiên Ái xót xa nhìn em gái và con gái nuôi, cô bé hoạt bát ngày nào lại phải nằm im bất động ở đây, chắc hẳn con bé đã khó chịu lắm rồi.
- Tư Duệ, con còn không tỉnh dậy thì mẹ con sẽ đánh lẻ đi chơi đấy.
Vũ Thiên Ái vừa dứt câu thì ngón tay của con bé cũng có chút phản ứng, khóe mi cũng bắt đầu cử động nhẹ, hơi thở có chút yếu ớt những nó vẫn có. Vũ Thiên Ái nhanh chóng cho bác sĩ trưởng khoa đến, để khám cho con bé.
Đỗ Khánh Huyền ở bên ngoài lo lắng không thôi, lúc này bác sĩ trưởng khoa bước đến, thở phào đầy nhẹ nhõm, nói:
- Bệnh nhi đã qua cơn nguy kịch, người nhà đừng quá lo lắng. Cứ ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-vo-cu-kiep-nay-anh-no-em/894929/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.