Sau khi trả lời tin nhắn của Hoàng Tân Tuệ thì Đỗ Khánh Huyền lại tiếp tục nằm trong lòng của Andrey, không ngờ lại nhanh như vậy... Chưa gì mà ngày mai Andrey phải bay về Nga rồi, anh đã ở Minh Thành hơn nửa năm, trong thời gian này thì anh đã phải hoãn rất nhiều lịch trình làm việc của mình. Nhưng hoãn quá nhiều thì bệnh nhân của anh phải làm sao? Người xưa có câu "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy kiểng chùa". Hơn nữa công việc của anh còn là bác sĩ tâm lý, mà nói đến tâm lý thì chắc chắn không chỉ bệnh nhân stress mà ngay cả người nhà cũng không khỏi mệt mỏi với họ. Hiển nhiên ở thành phố Moscow thì anh không phải bác sĩ duy nhất, nhưng danh tiếng của anh cũng như của dòng tộc Morozov thì anh luôn là sự lựa chọn hàng đầu của bệnh nhân. Andrey dịu dàng vuốt ve bạn gái, nói: - Tân Tuệ nhắn gì cho em vậy? Đỗ Khánh Huyền lười biếng mở mắt, cô liền mệt mỏi đáp: - Lương Mục Phàm cầu hôn cô ấy, chắc họ sẽ tổ chức lại hôn lễ... Dù sao lần trước cũng không hoàn chỉnh được. - Cô ấy định mời em? Đỗ Khánh Huyền lắc đầu, lần này Lương Mục Phàm muốn tự tay sắp xếp mọi chuyện, xem như là bù đắp lần trước anh đã bỏ mặt Tân Tuệ một mình sắp xếp. Andrey nghe vậy cũng chỉ gật đầu, xem như là hai người họ còn có lương tâm, nếu lần này lại nhờ đến bạn gái của anh thì chắc anh sẽ lại phải ở lại Minh Thành thêm vài ngày, dù sao anh cũng không an tâm để Khánh Huyền ở lại một mình. Nếu không phải vì còn kế hoạch hôn lễ của Vũ Thiên Ái và Daniil thì anh đã đưa cô về Nga cùng mình rồi. Trong khi hai người họ vẫn còn đang ân ân ái ái thì một tiếng gõ cửa vang lên, Đỗ Hoành Dương đứng bên ngoài, khó chịu nói: Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ! - Hai đứa tụi bây có định xuống ăn tối không hả? Biết vợ anh chờ hai đứa sắp đói chết rồi không? Đỗ Khánh Huyền bĩu môi, cha mẹ đã ôm nhau đi du lịch rồi... Cái gì mà hấp hôn ấy. Ở nhà bây giờ chỉ còn lại gia đình của anh chị hai và gia đình nhỏ của cô. Vốn dĩ định là nhà ai nấy sáng, cơm ai nấy ăn, nhưng ngày mai Andrey phải bay về nước rồi nên chị dâu mới muốn nấu một ít thức ăn, xem như là tiễn em rể về nước. Nhưng Đỗ Khánh Huyền vẫn không thể nào không mắng ông anh hai này, mở miệng ra câu một là "Vợ", câu hai cũng là "Vợ anh". Chẳng hiểu kiểu gì nữa, sao trên đời lại có một tên đàn ông cuồng vợ như vậy nhỉ? Mà chị cũng đỉnh thật đấy, sinh ba con... Chăm sóc ba nhóc tỳ thôi cũng đã thấy hoa mắt, chóng mặt, đau đầu, đau lưng các thứ... Ấy vậy mà chị ấy vẫn cứ phơi phới như gái đôi mươi ấy. Nhìn lại khoảng thời gian cô chăm Irina thì đúng là cực hình, nếu không phải có chị Thiên Ái và Andrey thì chắc cô đã chết vì con gái lâu rồi. Andrey thấy nét mặt giận dỗi của bạn gái liền bật cười, nhẹ nhàng véo má của cô, nói: - Sao vậy?. Truyện Khoa Huyễn - Em thấy vô lý quá, em chăm mỗi Tư Duệ đã thấy điên đầu rồi, đằng này chị dâu chăm hẳn ba đứa... Ấy vậy mà chị ấy vẫn cuốn hút lạ kỳ. Anh xem ông Hoành Dương ấy, nghiện vợ còn hơn nghiện đá nữa. Andrey cười ha hả, bây giờ cô hỏi anh thì anh cũng chẳng biết nên trả lời sao nữa... Ngay cả bản thân anh cũng không biết vì sao nhìn vào cô, anh cũng thấy rất cuốn hút, chắc có lẽ đây là tình yêu... Tình yêu đâu phân biệt tuổi tác, hình dạng, tôn giáo, giới tính hay màu da. Có thể người này nhìn vào sẽ thấy không đẹp, nhưng người mình yêu thì cho dù thế nào cũng thấy quyến rũ... Nhưng có điều này Andrey không phũ nhận, chị Mộc Cát thật sự rất xinh đẹp. Không nói thì chả ai nghĩ đây là mẹ ba con. - Anh thấy em nói đúng không? Vô lý! Quá vô lý. - Em cứ thử sinh ba con em, biết đâu... - Thôi, thôi, thôi... Một mình Irina Đỗ Tư Duệ là em thấy em muốn đầu thai rồi. Nếu sinh nữa thì... Nói đến đây đột nhiên Khánh Huyền dừng lại, dù sao Irina cũng không phải con ruột của Andrey, cho dù anh có yêu thương con bé đến đâu thì cũng không phải con ruột được. Đỗ Khánh Huyền đột nhiên nhỏ giọng xin lỗi, nhưng Andrey không giận cô mà chỉ dịu dàng hôn lên trán của cô, nói: - Không sao, không sinh cũng được. Anh không để ý đâu. cô mỉm cười. Người đàn ông này, thích con nít như vậy mà lại bảo không sinh cũng được, lừa người. Sau khi hú hí với nhau xong thì Khánh Huyền và Andrey cũng xuống nhà, nhìn thấy anh trai đang nhìn mình bằng cặp mắt hình viên đạn, cô liền nói: - Anh nhìn em làm gì? Em đẹp quá đúng không? - Chê. - Anh!!! Thấy em gái nổi giận Mộc Cát liền huých tay vào người của chồng mình, nhíu mày một cái. Cái tên sợ vợ kia liền như rùa rụt đầu lại, nhưng cái nết cà khịa và hay bắt nạt em gái vẫn không bỏ, Đỗ Hoành Dương còn ở sau lưng vợ lè lưỡi trêu chọc em gái. Khóe môi của Khánh Huyền giật giật, đàn ông đúng là những đứa trẻ không chịu lớn mà. Sau một màn trêu chọc thì cả bốn người mới ngồi lại bàn ăn, Mộc Cát nhìn Khánh Huyền nói: - Chị nghe nói Mục Phàm và Tân Tuệ sắp kết hôn lại... Em có biết chuyện này không? - Em biết, chị Tuệ có nhắn cho em. Trình Mộc Cát ngạc nhiên, cô không nghĩ vợ mới của Lương Mục Phàm lại có thể thân thiết với Khánh Huyền. Chuyện này đúng là hiếm có đấy chứ... Vợ mới - vợ cũ lại là bạn thân. Nếu sau này Lương Mục Phàm có lén phén với ai, chắc sẽ chết không toàn thây đâu. - Vậy em và Andrey khi nào thì kết hôn? Sắp ba mươi rồi đấy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]