Buổi tối ngày hôm đó, Lương Mục Phàm đã chuẩn bị vài món mà mẹ mình thích ăn để ngày mai lên trại giam thăm bà ấy. Hoàng Tân Tuệ ở bên cạnh thấy được cảm xúc của Lương Mục Phàm rất nhiều, nhưng có lẽ anh ấy vẫn còn chưa mở lòng hoàn toàn với cô, nên vẫn không thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt... Nếu đổi lại, người đứng bên cạnh anh ấy ngay bây giờ là Đỗ Khánh Huyền thì chắc anh ấy đã chạy đến, ôm lấy cô ấy và khóc lớn rồi.
Hoàng Tân Tuệ cười nhạt, tình cảm mà Mục Phàm dành cho Khánh Huyền rất sâu đậm, cũng không phải ngày một ngày hai mà hết được, cô có tư cách gì mà xen vào nó chứ. Chỉ cần nghĩ đến ngày hôm nay, anh ấy đã thay đổi rất nhiều rồi... Như thế cũng là quá đủ đối với một người như cô. Hoàng Tân Tuệ không dám cưỡng cầu gì nhiều hơn nữa.
Dù dặn lòng sẽ mở lòng đón nhận Tân Tuệ, nhưng anh cũng không muốn ép bản thân phải hoàn toàn yêu thương cô trong một ngày, nên hai người họ vẫn ngủ phòng riêng.
Nằm trằn trọc trên giường nhưng Lương Mục Phàm vẫn không tài nào ngủ được, cứ hễ anh nhắm mắt lại là hình ảnh của Đỗ Khánh Huyền lại hiện lên... Nụ cười ấy, giọng nói ấy cứ lảng vảng trong đầu anh, nó giống như là một cuốn phim được thu vào, còn đầu anh là một băng cassettes chỉ chiếu đi chiếu lại đúng đoạn băng kia.
Bây giờ anh muốn tháo cuốn phim kia ra, để thay thế một cái mới vào, nhưng nó vẫn không đồng ý. Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-vo-cu-kiep-nay-anh-no-em/894918/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.