Sau tang lễ của Lương Thoại Di thì Lương Mục Phàm đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Trong cùng một năm mà cha mất, mẹ trong nhà giam, em gái qua đời, vợ cũ ly hôn, con gái không nhận ra, vợ mới bị thương, cơ ngơi mà cha anh cất công gầy dựng cũng sắp mất trắng trong tay của anh. Những gì mà Thoại Di nói về anh rất đúng... Là anh vô dụng... Là anh quá vô dụng nên mới không thể nào giữ được sản nghiệp của gia đình. Anh nên chết cho rồi.
Trong lúc Lương Mục Phàm suy sụp tinh thần nhất thì Đỗ Khánh Huyền lại một lần nữa đi vào cuộc đời anh, mặc dù cô cũng rất hận anh, nhưng dù sao anh cũng là vô tội... Vốn dĩ chuyện của Lương Lực Cường hay Lương Thoại Di đều không liên quan đến anh, nhưng anh lại phải gánh chịu mọi hậu quả, nhưng lời đàm tiếu của thiên hạ... Cô rất hiểu và thông cảm cho anh.
Lúc này, Lương Mục Phàm mới nhận ra ở trong quá khứ bản thân đã đánh mất quá nhiều, từ người mình yêu đến người yêu mình... Nhưng bây giờ có hối hận thì cũng quá muộn rồi.
Thấy Lương Mục Phàm thống khổ như vậy thì nội tâm của Andrey có chút hả hê, nói anh vô tâm cũng được, nói anh mất nhân tính cũng chẳng sao. Đối với hạng người không biết trân trọng những điều trước mắt thì phải mất đi mới biết quý trọng nó.
Đỗ Khánh Huyền cũng muốn giúp đỡ anh một chút, nên đã cho anh một phi vụ làm ăn với người nước ngoài. Tháng sau họ sẽ Minh Thành để xem xét tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-vo-cu-kiep-nay-anh-no-em/894908/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.