Thấy được thái độ không hòa nhã của Đỗ Hoành Dương thì Huỳnh Lý cũng sợ chứ, dù sao ở Minh Thành hay thương trường thì Đỗ gia đều đã có chỗ đứng nhất định, còn thêm việc Đỗ Hoành Dương gần đây rất được lòng các nguyên thủ của nước S. Ít nhiều thì trong quốc hội cậu ta cũng có một số mối quan hệ, không lớn nhưng cũng đủ để củng cố địa vị của Đỗ gia.
Bây giờ thì hay rồi, chủ tịch Lương quên mất hôm nay có hẹn với con rồng lớn này nên hôm qua đã thả ga say xỉn, ngủ đến mặt trời lên chín sào vẫn chưa thấy tâm hơi. Cũng may Đỗ Hoành Dương là con người rộng rãi chứ gặp người khác thì chắc đã đập bàn bỏ về từ sớm rồi.
Huỳnh Lý thấy tình hình có vẻ không ổn liền lôi bản kế hoạch ra, nói:
- Có lẽ chủ tịch vẫn còn đang kẹt xe nên chưa đến kịp. Nếu Đỗ tổng không chê thì Huỳnh Lý sẽ là người thuyết trình thay được không ạ?
Ánh nhìn của Đỗ Hoành Dương nhíu lại, một thư ký vào làm chưa được nửa năm như Huỳnh Lý lại được Lương Mục Phàm trọng dụng thì chắc cũng không phải dạng yếu kém. Đỗ Hoành Dương nhếch mép cười khoái chí, khoanh tay trước ngực, ngã lưng vào ghế, nói:
- Được. .
||||| Truyện đề cử: Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng! |||||
Một áp lực vô hình đè nặng lên vai của Huỳnh Lý, trong đầu của cậu ta lặp đi lặp lại hai từ "Chết rồi, chết rồi, chết rồi". Ở cái đất Minh Thành ai cũng biết một quy tắc ngầm, đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-vo-cu-kiep-nay-anh-no-em/894882/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.