Hoàng Tân Tuệ thấy anh mỉm cười thì cũng thấy có chút vui vẻ trong lòng, nhiều năm nay cô chưa từng thấy anh cười dịu dàng như vậy, từ trước đến giờ những nụ cười của anh chỉ là nụ cười công nghiệp không chút sức sống. Chẳng lẽ ngay khoảnh khắc này, người đang chăm sóc anh là Hoàng Tân Tuệ, người quan tâm là Hoàng Tân Tuệ nhưng anh nhớ đến Đỗ Khánh Huyền?
Nhắc đến Khánh Huyền thì Tân Tuệ mới chợt nhớ, hình như từ trước đến giờ khi nói với anh thì anh chưa bao giờ gọi cô là "Tiểu Tuệ hay Tuệ Nhi", mà luôn gọi là Hoàng Tân Tuệ hoặc là Tân Tuệ thôi. Cả Thoại Di cũng vậy, cô chưa từng nghe anh gọi Thoại Di là "Di Di" hay "Di Nhi", nhiều lắm thì là Tiểu Di mà thôi.
Nhưng khi nói chuyện với Đỗ Khánh Huyền thì một "Huyền Nhi", hai tiếng cũng "Huyền Nhi". Chỉ những lúc cần thì anh cũng dịu dàng gọi một tiếng "Khánh Huyền". Nghĩ đến đây sự đố kị cũng như ghen tuông lại một lần nữa bị bản thân cô dáy lên, vốn dĩ chỉ là cách gọi thôi mà anh đã phân biệt như vậy thì liệu tình cảm mà anh dành cho Đỗ Khánh Huyền còn lớn đến bao nhiêu nữa.
- Tân Tuệ, anh nghiêm túc nói với em.
- Lương Mục Phàm, anh đừng suốt ngày gọi em là Tân Tuệ, Tân Tuệ có được không? Tại sao... Tại sao anh không gọi em là Tiểu Tuệ, một lần gọi em là Tuệ Nhi hay Tiểu Tuệ là anh sẽ chết à?
Đột nhiên Hoàng Tân Tuệ giận dữ như thế cũng làm cho Lương Mục Phàm đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-vo-cu-kiep-nay-anh-no-em/894880/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.