Buổi tối, Andrey đưa Đỗ Khánh Huyền về nhà, vào đến nhà đã nghe thấy giọng nói chưa rõ ràng của Irina ở phía sau lưng vang lên, cô bé chất vấn:
- Cha mẹ đi đâu bây giờ mới về tới nhà hả! Hai người đi chơi riêng không muốn cho con đi cùng chứ gì?
Hai người có chút giật mình, sau đó thì Andrey tiến lên để ôm lấy con gái, nhưng con bé lại như một bà cụ non, xua tay đẩy anh ra, hờn dỗi nói:
- Thôi đi, thôi đi, đừng có mà dụ dỗ con, con hổng phải đứa trẻ ba tuổi đâu mà dụ ha. Con bốn tuổi rồi đó, con lớn rồi.
Vừa dứt câu thì tất cả mọi người trong nhà đều cười lớn, đứa trẻ này đúng là rất có khiếu hài hước. Nhưng nếu họ nhớ không nhầm thì cả Lương Mục Phàm và Đỗ Khánh Huyền thì đâu có ai có máu hài hước như thế? Có khi nào Irina là con lượm nhặt từ bên ngoài hay không nhỉ? Tại sao nhìn chẳng giống ai cả.
- Cha không biết Irina giống ai ở cái nhà này nữa.
Dứt lời, năm người với mười con mắt liền hướng về phía Đỗ Hành Du, ông bị dọa cho hoảng hồn, nhìn ông làm cái gì chứ? Sau đó thì Nhạc Hoài Thương che miệng cười nói:
- Giống ông đó.
- Giống tôi? Ở chỗ nào chứ?
- Ở chỗ là hay kể chuyện cười nhưng không ai cười cho cháu gái nghe.
Đỗ Hành Du bị vợ bóc mẽ trước mặt con cháu liền bẽ mặt mà ngượng chín hết cả mặt, lúc này Trình Mộc Cát ở bên cạnh mới kể, lúc cô vừa sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-vo-cu-kiep-nay-anh-no-em/894871/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.