Khung cảnh đầm ấm của đại gia đình này vốn dĩ từng là của anh, gia đình Đỗ gia không chỉ yêu thương anh cho dù cha mẹ anh đã khiến cho họ vài năm khốn đốn, nhưng bây giờ có trách cũng chỉ trách anh không biết trân trọng những thứ mà mình đang có, bây giờ có hối tiếc cũng đã muộn màng lắm rồi. Ít nhất thì hiện tại Khánh Huyền đã có một mái ấm mới, so với lúc ở bên anh thì cô vui vẻ và tràn đầy sức sống hơn hẳn. Lương Mục Phàm nhìn thấy như vậy cũng đã an tâm rồi... Chỉ là, nhìn về cô bé Irina thì anh có hơi nhìn một chút, nếu giữa cô và anh xuất phát từ tình yêu thì có lẽ bây giờ con của họ cũng đã tầm tuổi này rồi.
Thở dài một tiếng, Lương Mục Phàm cũng không thể nào nuốt trôi được bữa cơm này nữa, anh liền đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Hoàng Tân Tuệ nhìn thấy vậy liền nắm lấy tay anh, hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
- Anh đi vệ sinh, sẵn đó cũng đi thanh toán luôn, em cứ ăn đi, chút nữa anh quay lại, ngoan.
Gạt tay của Hoàng Tân Tuệ ra rồi thì anh bước đi, Andrey nhìn thấy anh rời đi thì cũng xin phép đi vệ sinh một chút, Đỗ Khánh Huyền có lẽ hiểu ý của anh liền nắm lấy tay của Andrey, lắc đầu.
Mỉm cười, rồi Andrey lại vỗ vỗ tay của cô, nói:
- Yên tâm, anh không làm gì đâu.
Cô gật đầu, cô tin tưởng con người của Andrey, nếu anh đã nói anh không làm gì thì chắc chắn anh sẽ giữ lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-vo-cu-kiep-nay-anh-no-em/894857/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.