Trên đường về đến Đỗ gia thì Irina cứ ríu ra ríu rít như con chim non, dọc đường cứ nói suốt không ngừng, ban đầu thì thấy hoạt bát, đáng yêu nhưng về lâu về dài thì con bé đã khiến cho tài xế thấy sợ hãi vì cái tính nhiều chuyện của mình. Mặc dù là mẹ ruột nhưng Đỗ Khánh Huyền cũng muối mặt vì đứa con gái này.
Sau tầm hơn nửa giờ đồng hồ đi xe taxi từ sân bay thì cuối cùng sau năm năm cô đã quay trở về ngôi nhà của mình, những người làm trong nhà nhìn thấy cô chủ nhỏ liền vui mừng, hớn hở chạy ra mở cửa rồi chạy vào thông báo ngay cho ông bà chủ.
Lúc này, cũng có một cậu bé lon ton chạy trong sân, Đỗ Khánh Huyền quan sát một chút thì biết ngay đây là con trai lớn của anh trai Đỗ Hoành Dương và chị dâu Trình Mộc Cát, tên là gì nhỉ? Hình như nếu cô nhớ không nhầm thì là Đỗ Uy Khôi.
- Uy Khôi?
Cậu bé nghiêng đầu, có chút không hiểu nhìn cô, hình như ở sâu trong kí ức của cậu bé năm tuổi này thì cũng có chút ấn tượng về gương mặt xinh đẹp kia, nhưng lục tung cả trí nhớ vẫn không tài nào nhớ được người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này tên là gì. Cùng lúc đó thì Trình Mộc Cát từ trong nhà bước ra, ngay thời khắc này thì Irina đã đứng hình.
Từ trước đến giờ cô bé chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào xinh đẹp đến mức này, trước kia cô bé thấy mẹ mình là đã xinh đẹp lắm rồi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-vo-cu-kiep-nay-anh-no-em/894855/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.