Chờ đợi giống như một liều thuốc độc giết chết tinh thần một cách nhanh chóng, mấy giờ đồng hồ trôi qua một cách lãng phí, Phó Cận Nam nhìn con gái nhỏ trong nôi, bất an chồng chất bất an. Tô Thiển biết đứa nhỏ đang chờ mình ở nhà, nhất định sẽ không đi đâu được lâu, ánh mắt anh đăm chiêu, tự nhiên hoảng hốt túm lấy điện thoại tức tốc gọi đi.
"Cậu xác định cô ta vẫn ở đó?"
"Dạ." Người ở đầu dây bên kia, cách một con đường nhìn vào bên trong chắc chắn.
Phó Cận Nam thấy có gì đó không đúng, lòng bồn chồn khó có thể an tâm được, khả năng xấu luôn đó vang vẳng bên trong đầu, anh vội nói: "Không đúng, câu vào trong kiểm tra đi."
Người đàn ông tin tưởng mình canh người rất tốt, từ lúc cô ta tới cửa hàng anh ta một cước cũng không rời khỏi, khẳng định cô ta vẫn ở đó, nhưng lệnh chủ không thể cãi, anh ta đành cất công qua đó một chuyến.
"Sếp...Cô ta không có ở cửa hàng, theo nhân viên nói một tiếng trước đã đi ra ngoài." Một giây sau người bên kia hốt hoảng thông báo lại.
"Chết tiệt." Phó Cận Nam tự trách chửi thề, anh đã quá coi thường người phụ nữ đó rồi, giờ còn nghi ngờ gì nữa có đến tám, chín phần Tô Thiển đang ở trong tay cô ta.
"Yên tâm ngủ ngon, bố sẽ đưa mẹ bình an quay về."
Đứa nhỏ như có linh cảm, đang ngủ say bỗng òa khóc, Phó Cận Nam vỗ nhẹ vào ngực đứa nhỏ ru ngủ, sau đó cúi người hôn xuống trán con, lập tức cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-thi-da-sao/917366/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.