Chương trước
Chương sau
"Cạch."
Bước vào phòng ngủ, thứ đầu tiên rơi vào trong mắt Phó Cận Nam, chính là hình ảnh ngủ say đẹp tựa tiên sa của Tô Thiển. Anh nở nụ cười nhu hòa, dường như sợ đánh thức nàng tiên đang say giấc, chầm chậm đi tới gần, bàn tay cẩn thận vén những lọn tóc vướng trên gương mặt cô ra sau mang tai, mang theo sự cưng chiều, dịu dàng đặt xuống gò má hồng một nụ hôn.
Phó Cận Nam dù được sinh ra ở vạch đích, địa vị khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng khi yêu cũng chẳng khác người bình thường là bao. Người nào đó vốn bận rộn công việc, lại hủy bỏ tất cả chỉ để lấy lòng người thương, không những thế còn dành cả tiếng đồng hồ, chỉ để ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô ấy ngủ.
Anh cúi người, ngón tay đặt trên gương mặt Tô Thiển, di nhẹ từ trán xuống đôi lông mày, rồi đến đôi mắt to tròn, tiếp tục là sống mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng. Từng đường nét nhu hòa của người phụ nữ ấy, tất cả đều in sâu vào trong tâm trí Phó Cận Nam.
Phó Cận Nam cảm thấy vui vẻ với việc mình đang làm, sau khi cùng đôi môi người nào đó chơi đùa, một đường đi xuống chiếc cổ thanh mảnh, tô đậm vùng xương quai xanh quyến rũ.
Do tư thế mà áo ngủ trên người Tô Thiển trễ xuống, lộ ra phần rãnh ngực mê hồn. Người nào đó bỗng chốc cảm thấy cơ thể có biến đổi, cổ họng khô khốc yết hầu liên tục chuyển động.
Phó Cận Nam âm thầm mắng bản thân mình thiếu bản lĩnh, mới có thế đã sinh ra dục vọng. Nhìn đến trên cổ Tô Thiển vẫn còn lưu đọng một vài dấu vết, mờ nhạt do trận kịch liệt tối qua để lại, anh lòng chẳng lỡ cố gắng kiềm chế cơn đói, hít sâu vào một hơi định bụng đứng dạy đi vào nhà tắm, dùng nước lạnh hạ nhiệt cái thứ bỏng rát đang giục dịch dưới thân.
Tô Thiển vừa mở mắt ra đã thấy Phó Cận Nam ở bên cạnh mình, ánh mắt cô ngập tràn hạnh phúc, đưa tay ra bắt lấy cổ tay anh, giọng ngái ngủ nói:
"Anh về lúc nào vậy?"
Chết tiệt, giọng nói của Tô Thiển giống như có ma lực, làm anh chỉ muốn mặc kệ mọi thứ mà chiếm lấy cô.
Dùng tia lý trí còn sót lại, Phó Cận Nam nhanh chóng trả lời Tô Thiển: "Anh về một lúc rồi, sợ làm em tỉnh giấc."
"Cận Nam anh sao vậy? Người anh nóng quá! Anh bị ốm sao?" Bàn tay Tô Thiển thông qua cổ tay Phó Cận Nam cảm nhận được thân nhiệt nóng bừng, cô hốt hoảng vội vàng xuống giường, đi đến trước mặt anh tỉ mỉ kiểm tra.
"Tô Thiển anh không sao đâu, chắc tại bên ngoài trời nắng quá, anh vào tắm rửa sẽ hết thôi." Ánh mắt Phó Cận Nam có ý tránh né Tô Thiển, bình thường anh luôn mặt dày chiếm tiện nghi của cô, nhưng lúc này lại tỏ ra ngại ngùng miệng không thể nào nói ra sự thật.
Phòng tắm có vài bước chân, sao hôm nay lại xa đến vậy? Nếu Tô Thiển còn không chịu thả người, anh sợ mình sẽ chết vì nghẹn mất.
Tô Thiển gật gù tin tưởng lời Phó Cận Nam nói, lúc cô từ bên ngoài trở về quần áo đều bết dính mồ hôi, ngày hôm nay quả thực rất nóng, cô nhìn sắc mặt anh đỏ ửng đau lòng nói:
"Anh vào tắm đi cho mát, nhớ không được tắm nước lạnh đâu nhé."
Phó Cận Nam xoa xoa cánh tay Tô Thiển, cười ôn nhu đáp: "Anh biết rồi."
Sau đó chỉ thấy Phó Cận Nam gần như chạy vào phòng tắm, lời vừa nói ra đã quên sạch sẽ, gạt vòi nước ở mức lạnh nhất có thể. Dòng nước lạnh chảy ào ào xuống cơ thể làm cho lửa nóng dần dần tan biến, tiểu Cẩn Nam vì thế cũng an phận cúi đầu.
Tô Thiển ở bên ngoài chờ đợi, thấy Phó Cận Nam đã vào nhà tắm hàng tiếng đồng hồ vẫn chưa ra, cô lo anh bị nhiễm lạnh liền đến trước cửa nhắc nhở: "Cận..."
Tô Thiển chưa kịp nói hết câu, Phó Cận Nam đã mặc áo choàng tắm bước ra, thấy cô đang ở ngoài chờ mình, dáng vẻ lưu manh ghé sát nói: "Nhớ anh à?"
Tô Thiển liếc xéo quay mặt đi: "Không thèm."
"Thật sự?" Phó Cận Nam nổi tính trẻ con ôm lấy hai má Tô Thiển, ép buộc cô đối mặt với mình truy hỏi đến cùng.
Tô Thiển im lặng không muốn nói ra lời mà Phó Cận Nam muốn nghe, sắp làm cha làm mẹ người ta rồi lại nổi hứng làm trẻ con, cố chấp trêu đùa đối phương.
"Không chịu nói, vậy anh dùng cách khác." Đôi mắt Phó Cận Nam hiện tia gian tà, cúi người bế bổng Tô Thiển lên cao rảo bước đi tới giường lớn đè cô dưới thân.
"Anh là đồ lưu manh." Hôm qua anh hành hạ cô đến giờ vẫn thấy ê ẩm cả người, thêm lần nữa chắc cô khỏi xuống giường, Tô Thiển chống cự cựa quậy dùng cả hai tay đẩy Phó Cận Nam ra.
"Cho em cơ hội cuối có nhớ anh không?" Phó Cận Nam bắt lấy hai tay không ngoan ngoãn đặt ra sau đầu cô, tay còn lại từ từ tháo bỏ dây đai áo choàng tắm uy hiếp cô.
Thấy cơ ngực Phó Cận Nam dần dần xuất hiện, Tô Thiển nhắm chặt hai mắt lại hét lớn:
"Em nhớ anh, lúc nào cũng nhớ."
Nghe được Tô Thiển trả lời, Phó Cận Nam hài lòng cười tươi, tay luồn qua lưng kéo cô ngồi trên đùi mình: "Me too."
Rứt lời anh nâng cằm cô lên, điều chỉnh tư thế thích hợp ngậm chặt đôi môi cô. Từ lúc bắt đầu anh đã không có chủ đích tiến xa hơn, một phần quan tâm đến sức khỏe của cô, phần còn lại bọn họ vẫn còn đứa nhỏ, không thể nào tùy hứng được, nhưng chút phúc lợi nhỏ này anh không thể nào bỏ qua.
Nụ hôn kéo dài qua đi, Tô Thiển dựa vào ngực Phó Cận Nam thở hổn hển. Cả hai lặng ôm lấy nhau, im lắng nghe âm thanh phát ra từ nơi trái tim.
Tô Thiển mang theo nhiều ưu phiền, ở nơi Phó Cận Nam không nhìn thấy khóe mi tràn ra những giọt lệ, cô không biết được khoảnh khắc tươi đẹp này có thể tồn tại bao lâu? Trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra, làm gì có chắc chắn một trăm phần trăm đâu, cố gắng thì đã sao? Nếu ông trời muốn chia cắt, thay đổi được ư?
Trên thế giới này bất công đâu đâu cũng có, người yếu thế không có gì trong tay luôn luôn là người chịu nhiều thiệt thòi, nếu như ngày đó xảy ra cô chỉ có thể xin lỗi anh, so với việc phải rời xa đứa nhỏ, cô chấp nhận buông bỏ tình yêu của mình, mang con đến một nơi xa.
Trong lúc Phó Cận Nam vẫn chưa hề hay biết chuyện gì, Tô Thiển đã âm thầm lựa chọn con đường tương lai của bọn họ. Tuy không phải chưa chịu làm hết sức mình đã từ bỏ, nhưng nếu anh biết được cô từng nghĩ đến việc tách anh ra khỏi cuộc sống hai mẹ con, anh sẽ rất thương tâm.
Tích tắc thời gian qua đi, Phó Cận Nam thả lỏng tay, cúi đầu hôn vào trán cô khẽ nói: "Anh đưa em ra ngoài."
"Dạ." Tô Thiển vội xóa mọi dấu vết trên mặt mình, từ đùi anh đứng lên. Mong rằng tất cả mọi chuyện là do cô nghĩ nhiều mà thôi, đời này không được ở bên anh, cuộc sống của cô coi như mất đi một phần ánh sáng.
Từ khi quen biết Phó Cận Nam, rất nhiều thứ mà Tô Thiển tạo dựng bấy lâu đều thay đổi. Trước đây cô giống như một người phụ nữ của gia đình, sáng đi làm tối về dọn dẹp nhà cửa cơm nước, thời gian dành cho bản thân cực kỳ ít ỏi. Còn hiện tại cô như được trở về thời đôi mươi, anh cho cô không gian thỏa mái bay lượn, làm những gì mình thích, quan tâm ân cần chăm sóc, biến cô từ một người phụ nữ tư tưởng già nua, thành đóa hoa mùa xuân nở rộ.
Ngồi trên xe buồn chán, Tô Thiển quay mặt sang ngây ngốc nhìn đường nét không có góc chết trên mặt Phó Cận Nam, người đàn ông này đúng là yêu nghiệt, làm người khác tự ti vì bản thân. Cô tuy kém anh năm tuổi, nhưng người ta nói phụ nữ sinh nở xong sẽ rất nhanh già, vài năm nữa anh vẫn đang ở đỉnh cao phong độ, còn cô lại như bà già xấu xí, cùng anh vác mặt ra đường áp lực thật lớn.
Trong lúc Tô Thiển còn đang thương tiếc tuổi xuân, chiếc xe sau một hồi vất cả chạy trên đường, cũng tìm được đích đến. Cô nhận ra có gì đó bất thường ngồi thẳng dậy ngó đầu nhìn ra bên ngoài, phát hiện Phó Cận Nam đang đỗ xe ở trung tâm thương mại, liền dùng ánh ánh mắt không vui nói:
"Đã nói là đi dạo mà?"
Phó Cận Nam cười rạng rỡ lấy lòng: "Vào xem một lát."
"Đồ anh mua con mặc đến lúc nói chuyện yêu đương cũng chưa hết đâu."
Tô Thiển đi theo sau Phó Cận Nam cằn nhằn, sao lại có người cha cuồng con đến mức này không biết? Vài ba ngày lại mang thứ này thứ kia về nhà, phòng em bé chất đầy cả đống đến nỗi phải mang cả sang phòng ngủ của cô nhét, vậy mà anh vẫn chưa chịu ngừng lại, bình thường anh chuyện gì cũng nghe theo cô, chỉ riêng việc này mặc cho cô nói khàn cả tiếng vẫn không lay động.
"Không nhiều như vậy chứ?"
Phó Cận Nam đi chậm lại chờ Tô Thiển, thân mật ôm bả vai cô. Đồ anh mua đều là đồ cho trẻ nhỏ dưới 5 tuổi, làm gì nhiều như cô nói, hơn nữa nếu đứa nhỏ là con gái, trước năm 20 tuổi người nào có ý với con sẽ không xong với anh đâu, đến khi chàng trai tốt xuất hiện, lúc đó anh mới yên tâm trao viên ngọc quý giá của mình đi.
Để Tô Thiển vì người đàn ông đó mà phải chịu khổ suốt bao năm qua, chính là tiếc nuối cả đời này của anh. Anh rất hối hận khi nghĩ cô ấy đang hạnh phúc, giá như sớm biết anh sẽ tìm mọi cách mang cô ấy đi.
"Vợ à, vào đây xem một chút." Phó Cận Nam người bị cuồng mua sắm không sợ chết, lôi kéo Tô Thiển đi vào gian hàng bán đồ chơi cho trẻ nhỏ.
Tô Thiển không tình nguyện đi vào gian hàng, nhìn đống đồ chơi đa dạng thể loại, kiểu dáng nhăn mày: "Vài năm nữa mua cũng chưa muộn mà."
Bất chợt ngoài hành lang, một người phụ nữ đi qua gian hàng đồ chơi qua khiến Tô Thiển chú ý, cô nghi ngờ lẩm bẩm, sau đó chạy ra ngoài đuổi theo:
"Ngụy Bội Ngọc."
Tô Thiển đuổi kịp bám vào tay người phụ nữ, nhưng khi cô ta quay mặt lại, gương mặt xa lạ đó làm cho cô cảm thấy ngại ngùng.
"Xin lỗi tôi nhầm người."
Người phụ nữ mỉm cười tỏ vẻ mình không thấy phiền, cô ta nói: "Không sao." rồi đi về phía trước.
"Sao vậy?" Phó Cận Nam thấy cô chạy đi, cũng vội chạy theo, đến nơi nhìn cô thẫn người đứng đó quan tâm hỏi.
Tô Thiển hồi tưởng lại chuyện cũ: "Cô ta rất giống người bạn đại học em quen."
Dáng người bọn họ rất giống nhau, nhưng gương mặt lại khác xa hoàn toàn, Ngụy Bội Ngọc không gọi là xấu, nhưng không thể xinh đẹp như người phụ nữ kia. Đã 6 năm rồi cô ấy đang ở đâu, có sống tốt không? Vì lý do gì mà tự nhiên biến mất?
Hiên ngọc Lam đi hết đoạn đường dài, rẽ sang chỗ khác bước chân mới ngừng lại, lộ ra ánh mắt ghét bỏ, nhìn chỗ áo bị người phụ nữ vừa rồi chạm vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.