Phó Cận Nam nhìn theo Tô Thiển đi vào trong phòng, đến khi cánh cửa đóng kín lại mới yên tâm nhấc chân đi lên tầng hai. Anh chậm rãi đi tới gần ông cụ Lâm, ánh mắt khẽ lướt qua người Từ Vũ Hằng, nhẹ giọng nói:
"Ông ngoại, cháu có chuyện muốn nói với ông, được không ạ?"
Ông cụ Lâm gật đầu, dặn dò Từ Vũ Hằng tiếp khách chu đáo, sau đó một già một trẻ đi vào một gian phòng khác.
Từ Vũ Hằng ghét nhất là bị người khác coi thường, anh ta dù gì cũng là chồng của Lâm Tĩnh Như em họ của Phó Cận Nam, vậy mà người anh vợ này lần nào gặp mặt cũng giữ một thái độ dửng dưng như vậy, đây không phải là khinh anh ta sao?
Từ Vũ Hằng hậm hực đứng đó nhìn theo sau lưng hai người kia rời đi, nơi đáy mắt hiện lên dự cảm chẳng lành.
"Chuyện cháu muốn nói có liên quan đến người phụ nữ vừa rồi sao?" Ông cụ Lâm ngồi xuống bàn, nhận lấy chén trà phục vụ vừa đem đến, thư thái đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, thần sắc bình tĩnh hỏi cháu trai.
"Dạ, cô ấy là người mà cháu muốn chung sống cả đời này." Phó Cận Nam kéo ghế ngồi đối diện ông cụ Lâm, trước mặt ông anh không muốn giấu giếm chuyện gì cả, thành thật trả lời.
Ông Lâm Trạch mỉm cười hiền hậu nói: "Vậy là chuyện vui rồi, sao cháu phải căng thẳng như vậy? Còn một mình tới gặp ông nữa."
Cháu ngoại ông năm nay cũng đã hơn 30 tuổi, tìm được hạnh phúc là chuyện đáng mừng, ông còn đang lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-thi-da-sao/917330/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.