Chương trước
Chương sau
Tổng kết cuối tháng phòng kinh doanh đạt được thành tích cao, được chính tay tổng giám đốc ký duyệt tặng thưởng, Giám đốc Triệu Vương thân là người đứng đầu vui vẻ không thôi, vừa nhận được tiền thưởng đã hô hào xuống dưới tổ chức tiệc liên hoan mừng công.
Trong quán rượu đâu đâu cũng thấy tiếng người cười nói, mời rượu khí thế, Tô Thiển vốn uống không tốt, vừa ngồi vào bàn đã phải uống liên tiếp mấy ly rượu, mới đầu chỉ hơi chua chát ở cổ họng, càng dần càng thấm người nâng nâng như trên mây.
Nhìn quanh đồng nghiệp một lượt, có người say có người vẫn còn tỉnh táo, nhưng dường như vẫn còn rất hào hứng chưa ai muốn tan tiệc.
"Mọi người cùng nâng ly đi, chúc mừng phòng kinh doanh chúng ta đã đạt được thành tích tốt trong tháng này."
Người chủ trì bữa tiệc hôm nay Giám đốc Triệu cầm ly rượu trên tay đứng dậy, giơ ra phía trước khuấy động không khí. Sau khi cụm ly một lượt với tất cả các nhân viên trong phòng, ông ta hướng mắt nhìn về Tô Thiển khẽ nói:
"Tiếp tục cố gắng nhé."
Tô Thiển mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn giám đốc động viên."
Cô cầm ly rượu trắng trên tay, có chút do dự không muốn tiếp tục uống thêm nữa, nhưng phía bên kia Triệu Vương vẫn đang nhìn cô chờ đợi, đành nhịn xuống khó chịu trong bụng, ngửa cổ uống cạn.
"Tốt lắm, mọi người phải nhìn cô Tô mà học tập đấy nhé." Giám đốc Vương hài lòng cười lớn, uống hết ly rượu.
"Giờ mày trong mắt ông ta như viên ngọc quý vậy." Hà Hiểu Tâm đang nhai mực khô ở bên cạnh, thú vị liếc mắt nhìn qua giám đốc Vương hơi nghiêng người thì thầm bên tai bạn thân.
Tô Thiển cúi xuống nhìn bụng dưới mình nhô lên một cục lớn, bên trong không biết đã chứa bao nhiêu ly rượu? Khắp cơ thể bị chất cồn hành hạ làm cho nóng ran, mà phân nửa chính là do người coi cô là ngọc quý trong miệng Hà Hiểu Tâm ban tặng, cái quan tâm này của ông ta khiến cô kinh hãi.
Thấy nam đồng nghiệp có ý định mời rượu, Tô Thiển quay sang nói với Hà Hiểu Tâm một vài câu, sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Tốt nhất với thể trạng của cô thoát được chén nào hay chén ấy, chân hiện giờ đã đi không vững rồi thêm nữa sợ rằng bắt người ta phải khiêng về mất.
Tô Thiển đứng trước gương dùng nước lạnh hắt lên mặt mình, hai bên má phiếm hồng hây hây nóng rát gặp dòng nước mát, khiến cô có cảm giác dễ chịu hơn nhiều.
"Ting...Ting."
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở ngay bên cạnh, Hà Hiểu Tâm đoán là của Tô Thiển. Cô đặt đũa xuống bàn nhấn nút bắt máy nghe điện.
"Alo xin hỏi ai vậy?" Giọng Hà Hiểu Tâm có chút ngà ngà say lên tiếng.
"Tô Thiển cô ấy đâu?"
"Sao tôi phải nói cho anh biết cô ấy đang ở đâu? Đừng tưởng anh là đàn ông tôi sẽ sợ nhé, muốn thì tự đi mà tìm."
Câu hỏi của người đàn ông kia làm Hà Hiểu Tâm khó chịu, cộng thêm uống quá chén suy nghĩ không còn giống bình thường, nói ra một đống câu linh tinh.
Không rõ người bên kia nói cái gì? Có thể là do bị dọa sợ, hai mắt Hà Hiểu Tâm mở to kinh ngạc, máy móc nói địa chỉ mình đang ở rồi vội vã tắt máy.
Đúng lúc Tô Thiển cũng quay lại, Hà Hiểu Tâm kích động kể chuyện: "Vừa có người gọi mày, giọng anh ta như xã hội đen vậy rất bức người."
"Anh ta có nói gì không?" Tô Thiển thấy Hà Hiểu Tâm nói vậy, tò mò ngồi xuống vị trí của mình lấy điện thoại mở ra xem cuộc gọi đến vừa rồi, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, ánh mắt cô bỗng trở nên khác lạ.
Sau lần ở công viên, một tuần nay Phó Cận Nam giống như biến mất khỏi thế gian này rồi, cô đã nghĩ có lẽ anh ta cảm thấy chán ghét cái trò chơi tình cảm với cô nên không tìm tới nữa. Nay anh ta lại đột ngột gọi tới, tâm tư chẳng biết đâu mà lần, đến rồi đi bất chợt như một cơn mưa rào, để lại một con đường đầy bùn đất.
"Chỉ hỏi mày đang ở đâu thôi." Hà Hiểu Tâm lơ mơ nhớ lại, chi tiết không rõ ràng.
"Ừm." Tô Thiển cất điện thoại vào trong túi xách, tỏ vẻ tin tưởng bạn tốt sẽ không hại mình.
"Mày chắc không dính dáng đến xã hội đen thật đâu chứ? Tao nói cho anh ta biết mày ở đây rồi." Vẻ mặt Hà Hiểu Tâm áy náy, không thể trách cô được lúc đó đầu óc cô rất hoảng loạn, khi anh ta gọi cả họ cả tên cô giọng rất có ma lực thôi miên người khác.
Tô Thiển đỡ trán choáng váng, thực sự là người trong giang hồ, hôm nay Hà Hiểu Tâm coi như gián tiếp hại chết cô rồi. Đối với cô mà nói Phó Cận Nam còn nguy hiểm hơn cả xã hội đen, cầu mong anh ta chỉ hỏi cho có, chứ không thực sự đến đây tìm cô.
"Sau mày ra ngoài uống ít thôi..." Tô Thiển vừa định quay sang mắng Hà Hiểu Tâm, cảnh tượng trước mắt không biết nên khóc hay cười đây? Hà Hiểu Tâm ngồi bệt xuống sàn nhà gục mặt vào ghế ngủ lúc nào không hay.
Tô Thiển cúi người đỡ Hà Hiểu Tâm ngồi ngay ngắn lên ghế, lẩm bẩm: "Đồ sâu rượu."
Hà Hiểu Tâm đúng kiểu phụ nữ tự do phóng khoáng rất có cá tính, người bạn của mọi nhà. Tô Thiển lắc đầu sau này người nào lấy cô ấy, không rõ làm chồng hay làm vợ đây?
Cuối cùng tiệc cũng tan, Tô Thiển đỡ Hà Hiểu Tâm say đến bất tỉnh ra ngoài đường bắt xe. Nhóm người kia đi đằng trước chân này đá chân kia rủ nhau đi hát hò.
"Hai cô không đi tăng 2 à? Haizz thật đáng tiếc." Triệu Vương thấy Hà Hiểu Tâm không còn tỉnh táo cũng không ép buộc, chỉ là thiếu đi vài người sẽ mất đi một phần vui.
Người Tô Thiển chỉ tỉnh táo hơn người khác, chứ cũng không khá là bao, một bên cố định Hà Hiểu Tâm khỏi ngã, thở không ra hơi nói: "Cô ấy say quá rồi, giám đốc cùng mọi người đi chơi vui vẻ."
"Chúng tôi đi trước nhé, về cẩn thận." Đồng nghiệp lần lượt chia nhau ra ngồi lên xe giám đốc cùng trưởng phòng.
Tô Thiển vẫy vẫy tay chào đồng nghiệp, đưa tay ra định gọi taxi trước mặt tự nhiên có chiếc xe từ đâu lao tới chắn ngang tầm nhìn. Người đàn ông âu phục dung hòa cùng bóng đêm bước xuống xe, cô phải chớp mắt vài lần mới nhận ra đó là Phó Cận Nam.
"Em lên xe đi." Phó Cận Nam đi lại gần Tô Thiển, thấy vẻ mặt cô đỏ ửng ẩn nhẫn khó chịu, lại thêm người phụ nữ bên cạnh tay chân như rắn quấn trên người cô ấy. Anh đã tới đây được tầm một tiếng rồi, sợ phá hỏng cuộc vui khiến cô ấy ghét bỏ nên ngồi ở trên xe chờ đợi, không ngờ khi gặp lại thấy cảnh thế này đây.
Phó Cận Nam mở cửa ghế sau, phụ Tô Thiển đỡ Hà Hiểu Tâm lên xe. Thấy cô ấy có ý định theo vào nơi đáy mắt hiện tia bất mãn nắm lấy tay cô kéo lên ghế phụ.
"Sao lại uống nhiều như vậy? Triệu Vương đó bắt em uống?"
"Không có, anh đang nghĩ tôi là trẻ con à?" Cái điệu bộ chua chát này của anh ta, chẳng trách dọa Hà Hiểu Tâm hoảng loạn. Anh ta cho rằng mình là ai? Lặn mất tăm giờ lại đến đây chất vấn cô? Tô Thiển cho rằng anh ta không có quyền hỏi.
Nhận ra ý tứ hờn dỗi trong lời nói Tô Thiển, Phó Cận Nam gương mặt hiện lên ý cười không tiếp tục chủ đề này nữa, chuyên tâm lái xe đưa bóng đèn về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.