Chương trước
Chương sau
"Tingtoong."
"Chào bà, xin hỏi đây có phải nhà cô Tô Thiển...?"
Bà Tô nhìn người đàn ông xa lạ khoảng chừng 50 tuổi bên ngoài, thắc mắc không biết ông ta tìm con gái mình có việc gì? Bà máy móc trả lời:
"Tôi là mẹ của con bé."
Giám đốc Triệu cười ngượng giới thiệu bản thân: "Tôi là giám đốc bộ phận cô Tô đang làm việc, làm phiền tôi có thể vào nhà gặp cô ấy được không?"
Bà Tô chau mày thì ra là người của công ty cũ con gái bà làm việc, nhưng Tô Thiển đã nghỉ việc rồi, ông ta tới đây để làm gì? Bà rất muốn đuổi ông ta đi nhưng vì phép lịch sự đành phải mở cổng cho giám đốc Triệu vào nhà.
Giám đốc Triệu khẽ thở phào nhẹ nhõm, không mấy tự nhiên đi theo sau bà Tô đi vào trong nhà. Ông ta muốn giữ lại cái ghế đã gắn bó bao nhiêu năm, gắng sức đến mời Tô Thiển quay về, đuổi người thì dễ mà mời quay lại thì khó.
"Anh ngồi đây chờ tôi một lát, tôi lên gọi con bé." Thấy giám đốc Triệu cười gật đầu với mình, bà Tô quay người đi lên tầng.
"Thiển dưới nhà có người muốn gặp con, ông ta nói mình là giám đốc Triệu."
Tô Thiển đang ngồi đọc sách uống trà, nghe thấy mẹ nói người kia đến tìm mình, bàn tay lật mở trang sách khựng lại. Mới mấy hôm trước ký giấy đuổi việc cô xong, hôm nay lại tới đây là có ý gì? Đòi cô bồi thường tổn thất đào tạo sao?
Giám đốc Triệu ngồi ở vị trí trên cao, giống như quan tri phủ có bao giờ tự hạ mình tìm tới nhà dân thường bao giờ, Tô Thiển đặt quyển sách xuống bàn đứng dậy đi xuống nhà, xem mục đích ông ta tự hạ mình đến đây.
"Giám đốc Triệu cần gì cứ gọi điện cho tôi tới công ty gặp mặt là được, ông bận trăm công nghìn việc còn đến thăm tôi thế này, thật ngại quá."
Giám đốc Triệu hướng Tô Thiển cười thân thiện: "Sao có thể chứ, tôi phải tự đến mới có thể hiện hết được lòng chân thành của mình."
Tô Thiển ngồi xuống ghế đối diện giám đốc Triệu, cầm lấy ấm trà rót vào chén lịch sự đưa cho ông ta. Tính đến hôm nay cô đã nghỉ việc được bốn ngày rồi, công việc mới cũng đang trong giai đoạn nộp hồ sơ, định sang tuần sẽ đi phỏng vấn một vài nơi, lòng chân thành của ông ta là gì cô không cần biết, những thứ đã gọi là cũ tốt nhất không nên qua lại thì hơn.
Giám đốc Triệu thấy Tô Thiển không nói gì, đưa chén trà lên miệng uống vài ngụm cho nhuận giọng, thân thiết nói: "Cô Tô là thế này, hôm nay tôi đến đây mục đích để mời cô quay lại làm việc, tôi thực sự xin lỗi cô vì sai sót của mình."
"Quay lại làm việc? Giám đốc Triệu thật vui tính." Tô Thiển dường như không tin nổi vào tai mình, ông ta mang cô ra làm trò hề cho người khác sao? Mấy hôm trước mới ôm hộp ra đi, nay quay lại để người khác nghĩ cô không có khả năng tìm việc, nên phải bám lấy Vạn Long?
"Cô Tô đó là nỗi lầm của Triệu Vương tôi, không tìm hiểu kỹ để mất một nhân tài như cô, cô thấy vị trí phó phòng đang trống thế nào? Chỉ cần cô bỏ qua quay lại làm việc chỗ đó sẽ là của cô."
Giám đốc Triệu cảm thấy bế tắc, ông ta chưa bao giờ phải hạ mình với nhân viên thế này, nếu biết trước Tô Thiển được Phó Cận Nam coi trọng ông ta đã không vì lợi ích nhỏ kia mà làm khó bản thân.
Ông ta âm thầm quan sát dáng vẻ Tô Thiển, gương mặt trông cũng khá xinh đẹp, nhưng với cái mức ấy theo ông ta nghĩ, chưa đủ để thu hút một người đàn ông xuất chúng như Phó Cận Nam. Ông ta chưa bao giờ thấy anh ta bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài như hôm qua, giống như muốn ăn tươi nuốt sống ông luôn, là một người có nhiều năm kinh nghiệm nhìn người đoán ý, ông ta có thể khẳng định một điều hai người này nhất định có quen biết.
Giờ không mời được Tô Thiển quay về cái ghế giám đốc của ông ta coi như bỏ, công ty này chế đội đãi ngộ cho người có thâm niên rất cao, khi về nghỉ hưu còn có một khoản trợ cấp dưỡng già, tất cả lợi lộc kia có về tay hay không đều phụ thuộc vào thời khắc này.
Tô Thiển cười nói: "Giám đốc Triệu quá coi trọng tôi rồi, năng lực của tôi chưa đủ để ngồi vào vị trí đó, tôi xin cảm ơn sự thiện chí đó của ông, nhưng xin lỗi tôi muốn thử sức ở nơi khác."
"Cô Tô nói vậy là không chịu bỏ qua cho tôi rồi, nói thật với cô hôm nay tôi tới đây một phần cũng do Phó tổng căn dặn..." Giám đốc Triệu hết cách, buộc phải nói ra đầu đuôi câu chuyện cho Tô Thiển hiểu, ông ta thực sự không có chủ đích đuổi việc cô, mong cô có thể hiểu ông ta đều là do bị ép buộc.
"Anh ta nói nếu tôi không mời được cô quay lại, thì cái chức của tôi cũng coi như xong, tôi còn hai đứa con nhỏ đang đi học nữa, cô thấy tôi đó đã từng này tuổi rồi đi đâu xin việc được đây."
Tô Thiển kinh ngạc, Phó Cận Nam và nhà họ Lâm là họ hàng gần gũi, việc này do Lâm phu nhân chỉ đạo anh ta có biết cũng sẽ nhắm mắt để bà ta tự ý, không nghĩ anh ta lại phân minh đến thế. Công ty mà người vào ra là chuyện bình thường, cô có nghỉ thì cũng do bên nhân sự giải quyết, đâu quan trọng đến nỗi đến tận chỗ anh ta? Cô có rất nhiều câu hỏi mà không có cách nào giải đáp được.
"Cô Tô nếu cô muốn nghỉ ngơi tôi sẽ cho cô thời gian, nhưng mong cô hãy giúp tôi, nếu không vài ngày tôi lại tới tìm cô đấy."
Tô Thiển tiễn Triệu Vương ra về, trong lòng nặng trĩu. Năm nay là đại hạn của cô sao? Mọi việc giống như một đống đổ nát, chẳng cái nào nguyên vẹn cả.
Cô trở lại phòng thì Hà Hiểu Tâm gửi tin nhắn tới, nói sáng nay trưởng phòng xin cô ấy địa chỉ nhà của cô không rõ để làm gì? Hỏi cô có thấy ai liên hệ hay không?
Tô Thiển ngồi xuống giường, gắn gọn nhắn vài thông tin quan trọng gửi đi, chờ một lúc không thấy Hà Hiểu Tâm nhắn lại, cô mệt mỏi ngả người nằm xuống giường nhắm mắt lại muốn ngủ sâu một giấc.
"Ting...Ting."
Tiếng chuông điện thoại reo vang, Tô Thiển bắt máy đưa lên tai, giọng Hà Hiểu Tâm kích động vang lên khiến cô phải giơ điện thoại ra xa.
"Ông ta tự mò đến nhà mày? Trời ạ chuyện hot đây. Mày biết không từ khi mày nghỉ tao rất cô đơn..."
Tô Thiển chỉ biết cười, lặng yên nghe bạn thân than phiền. Hai đứa cô sau khi tốt nghiệp đều cùng nộp hồ sơ vào Vạn Long xin việc, thật may sao cả hai cùng trúng tuyển vào bộ phận kinh doanh, gắn bó bên nhau đến tận bây giờ, nếu như là cô ấy rời đi trước chắc hẳn tâm trạng cô cũng chẳng khá nên được.
Cô mà quay lại liệu sau này còn tiếp tục xảy ra vấn đề này nữa không? Tô Thiển thực sự nghĩ không thông.
Tô Thiển trầm tư một lúc rồi nói: "Cuối tuần này nhà tao có tổ chức đi dã ngoại, mày đi cùng nhé."
"Tao sẽ tới."
Nhận được câu trả lời từ phía Hà Hiểu Tâm, Tô Thiển nói cho cô ấy thời gian xuất phát và địa điểm rồi tắt máy. Mặc kệ mọi thứ đi trước mắt vui vẻ đi chơi cùng gia đình đã, còn lại tính sau vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.