Màn đêm buông xuống, lòng người trở nên lạnh lẽo, Tô Thiển về tới nhà quần áo cũng chẳng buồn thay mệt mỏi nằm sấp trên giường, khuôn mặt chán nản vùi sâu vào gối. Ước gì đêm nay cứ thế kéo dài, không bao giờ sáng nữa, những chuyện vừa qua khiến cô có cảm giác bất lực giữa dòng đời. 
Có tiền thì được quyền trắng trợn cướp đồ của người khác sao? 10 tỷ, không có cái số tiền ấy cô vẫn sống tốt, tưởng ai cũng quan trọng tiền bạc như bà ta à? Đời người có lúc, chẳng ai biết trước điều gì, một ngày nào đó bà ta ở tận cùng xã hội, sống cuộc sống khốn khó, lúc đó người vui vẻ hả hê nhất chính là cô. 
"Ting toong." 
Chuông cửa vang lên, Tô Thiển uể oải ngồi dậy bước xuống giường đi ra mở cửa. 
"Anh đến đây làm gì? Mời đi cho tôi không có sức tiếp." Nhìn Từ Vũ Hằng đứng bên ngoài, Tô Thiển thẳng thừng đóng cửa đuổi khách. 
"Tô Thiển anh nói nhanh thôi, không làm mất nhiều thời gian của em đâu." Từ Vũ Hằng nhanh tay giữ cửa, nhẹ nhàng cầu khẩn. 
Từ khi anh ta ra khỏi nhà, đến mật khẩu nhà cô cũng đổi, nhẫn tâm không muốn anh ta trở về. Sau bao lâu quay lại mọi thứ dường như vẫn ở đó, nhưng bọn họ lại chẳng thể nối như xưa. 
Tô Thiển buông tay nắm cửa ra, để anh ta đi vào nhà. Cô ngồi xuống ghế sofa, không kiên nhẫn đưa mắt nhìn Từ Vũ Hằng muốn anh ta nhanh chóng nói ra mục đích đến đây của mình. 
Thấy thái độ Tô Thiển khó chịu, Từ Vũ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-thi-da-sao/244327/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.